Hắn nói nửa đùa nửa thật với Thu Hiểu Thần, một bài thuốc Đông y phải mất đến 3 năm thời gian nghiên cứu và phát triển là giả dối, bài thuốc rượu tráng cốt kia năm đó chính hắn và bác sĩ Tiền nghĩ ra, khi đó trong quân doanh số người bị thương rất nhiều, đương nhiên cần rất nhiều thuốc trị thương, hắn đã từng ở một thời gian dài trong quân doanh nên hắn khá quen thuộc với dược tính của các loại thuốc, hắn từ chỗ không biết gì trở thành hiểu biết khá nhiều, và hắn cũng không chịu kém cạnh đã sáng chế ra một loại thuốc là việc khá đơn giản, chẳng qua trong nhất thời chưa tìm ra được những phụ liệu đi kèm, do đó bác sĩ Tiền chịu thiệt thòi phải nghiên cứu loại phụ liệu khác thay thế, đúng là làm những việc không tên.
Mà vốn ban đầu một trăm mười vạn của hắn quả là một con số không nhỏ, nhưng đem so với việc mở một xưởng chế thuốc mà nói thì quả thực quá nhỏ bé, thêm nữa lại là một xưởng chế thuốc đang đứng bên bờ của phá sản, may mà có sự giúp đỡ từ xa của Hùng Phi, đã bán những thiết bị với giá vừa bán vừa cho cho hắn. Nhưng trăm vạn đồng đã tiêu như nước chảy hoa trôi, hắn còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của Bách Lý Băng, điều động nhân tài xử lý chuyên môn của tập đoàn Bách Lý đến, nếu cứ trông vào trình độ của Lâm Dật Phi thì công ty vừa mở cửa đã phải đóng cửa ngay rồi.
“Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578293/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.