– Vậy cứu ông trước đi.
Lâm Dật Phi cảm thán:
– Tôi chết đuối cũng không sao, nhưng không chết đuối thì cũng bị ông làm ồn chết đi được.
Giang minh chủ cười ha ha, không chút phật lòng, Dương Tu Vũ nhướn mày:
– Có thứ nhất, thứ hai, đương nhiên còn có thứ ba, không biết điều kiện thứ ba để cô được nhận là gì?
Cô cười:
– Thứ ba thì sao cũng được, chính là học một vài điệu về Tây Hồ, có thể hát cho khách nghe thì tốt.
Dương Tu Vũ vỗ tay cười:
– Cô nói thế, thiết nghĩ có biết chút ít.
Cô cũng không từ chối, cười cười nhìn thiếu nữ đang ngồi trước đàn tranh:
– Uyển Như, phiền em rồi.
Thiếu nữ cười áy náy:
– Chỉ sợ làm phiền các anh nói chuyện thôi.
Cô bé đã chuẩn bị sẵn, tập trung thả lỏng cổ tay. Ngón tay búng lên dạo khúc đầu.
Cô gái chèo thuyền bắt đầu cất tiếng hát.
Lăng diệp oanh ba hà triển phong,
Hà hoa thâm xử tiểu chu thông.
Phùng lang dục ngữ đê đầu tiếu,
Bích ngọc tao đầu lạc thủy trung...
Lời ca dịu dàng thanh thoát, tiếng nhạc uyển chuyển êm dịu, theo cùng là những gợn nước vẽ ra từ mái chèo, từng vòng từng vòng nhịp nhàng, chầm chậm lan ra từ đằng xa.
Khi lời ca dứt hẳn, mọi người vỗ tay khen hay, nhất thời quên mất mình đang ở đâu.
– Cô hát hay quá, lời nghe cũng rất hay.
Giang minh chủ định hỏi có phải là do cô tự viết lời, Dương Tu Vũ biết ông hay giấu trong bụng, bèn tiếp lời:
– Khúc Hái sen này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578286/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.