– Hoa sen là hoa sen, không ngắm thì làm được gì khác?
Giang minh chủ than một câu.
– Nó có rất nhiều tác dụng.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Hoa sen, lá sen, hạt sen, củ sen đều có thể làm thuốc, có thể nói toàn cây là bảo vật. Phía nam có nhiều hoa sen, nhưng mùa đông lại để lãng phí, ngoại trừ có thể ăn chút thịt xào ngó sen ở căn tin, những phần khác rất ít dùng tới. Đúng là đáng tiếc.
– Lá sen cũng có tác dụng?
Dương Tu Vũ đang nói chuyện thuê thuyền, cũng quay đầu lại hỏi. Trong đầu y, tác dụng lớn nhất của lá sen chính là bẻ ra rồi cầm che mưa.
– Lá sen vị đắng tính bình, có thể uống, thanh nhiệt, trị liệu tim phổi buồn bực, bụng trướng, đau bụng hoặc dùng lúc bị sót nhau thai sau khi sinh.
Lâm Dật Phi trầm tư:
– Còn hoa sen tính ôn vị đắng, có thể hoạt huyết hóa ứ, giải nhiệt, trị vết thương khi té, trị vết thương…
Thiếu niên lặp lại, đột ngột bật cười:
– Không sai, trị vết thương rất có tác dụng.
Hai người không biết hắn nói những tác dụng này có đúng hay không, cũng không biết hắn vì sao đối với bị thương cảm thấy hứng thú như vậy, lẽ nào cảm thấy thiếu tự tin đối với trận đấu nên muốn chuẩn bị trước? Nhưng lời này chỉ có thể để mục nát trong bụng, không tiện hỏi nhiều:
– Được rồi, Dật Phi, có thể lên thuyền rồi.
Dương Tu Vũ gọi.
Lâm Dật Phi tươi cười, chỉ gật đầu, đương nhiên là nghĩ tới một vấn đề vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578285/chuong-260-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.