– Hà Nhi, ăn cơm đi, đứng đó làm gì?
Bách Lý Băng cười khanh khách giơ lên hai phần bữa sáng:
– Đổi nghề xem tướng lúc nào vậy?
– Ăn không vào.
Quách Hà đảo mắt, giơ tay nhận lấy một phần của Bách Lý Băng:
– Tớ còn có việc, cậu ăn trước đi.
Không đợi Bách Lý Băng nói thêm câu gì, Quách Hà đã chạy ra ngoài như một cơn gió.
Bách Lý Băng cười nói tự nhiên, liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, ngồi xuống đối diện hắn:
– Hôm nay vừa ngủ dậy đã bị Quách Hà kéo đến căn tin ăn sáng, không ngờ lại gặp anh ở đây. Đây là trùng hợp chứ không phải là em không nghe lời anh.
Lâm Dật Phi giơ tay ra cầm lấy bàn tay cô, Bách Lý Băng cũng không tránh, mặc kệ hắn cầm lấy bàn tay thon thả mềm mại, khóe miệng mỉm cười:
– Sao anh không nói gì? Quách Hà là người như vậy đấy, cô ấy nói gì thì một lúc sau lại quên ngay, nếu như anh biết điều này thì đừng tức giận nhé.
– Anh tức giận gì?
Lâm Dật Phi nhìn cô:
– Nếu như không có cô ấy thì làm sao anh biết được có một người ngày nào cũng đến đây cả buổi sáng chỉ để gặp anh nhưng sợ anh biết nên lại giả bộ là tình cờ chứ?
Bách Lý Băng “phụt” cười một cái, mặt đỏ ửng:
– Quách Hà chết tiệt, em nghĩ trên đời này ngoại trừ ánh sáng thì rất ít thứ có thể nhanh hơn cái miệng của cô ấy.
Tuy bị hắn vạch trần trò của mình nhưng trong lòng Bách Lý Băng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578254/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.