– Uông Tử Hào chết rồi, trước khi cậu gửi tin nhắn cho mình đã chết rồi, kẻ chủ mưu hẳn không phải là y.
Lâm Dật Phi thấp giọng nói.
– Cái gì?
A Thủy chấn động:
– Y đã chết?
Một tiếng này của cậu ta kêu hơi lớn một chút, khiến Đại Ngưu khẽ xoay người, than thở một câu “thịt kho tàu ăn ngon thật”, sau đó tiếp tục ngủ.
Nhìn Lâm Dật Phi gật đầu, A Thủy rất là khó hiểu:
– Mình vẫn cho là ngoại trừ Uông Tử Hào, ai còn có thể dùng mười triệu để mua mạng của cậu, xem ra người cậu đắc tội thật sự không ít. Tuy nhiên, tiểu Phi, người cậu quen biết hẳn là không nhiều lắm, loại người nhiều tiền thế lớn này cậu thật không nghĩ ra?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Nếu mình có thể nghĩ ra, thì sẽ trực tiếp đi giết y, còn cần phải ở đây minh tư khổ tưởng, ngày ngày lo lắng bất an hay sao?
– Mình lại nghĩ tới một người.
A Thủy vẻ mặt có chút khác thường:
– Không biết cậu muốn nghe không?
– Cậu nói Bách Lý Hùng?
Lâm Dật Phi thấp giọng nói.
A Thủy trong lòng rùng mình:
– Cậu cũng hoài nghi ông ta?
– Mình không nghi ngờ ông ta, chẳng qua ở thành phố Giang Nguyên, người thỏa mãn bốn chữ nhiều tiền thế lớn ngoại trừ Bách Lý Hùng, mình thực không biết cậu có thể nghĩ đến người thứ hai.
Lâm Dật Phi tìm một cái ghế băng ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, dường như không để trong lòng những gì A Thủy nói. Đối diện không xa cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578253/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.