Nhưng Phục Bộ Ngọc Tử rõ ràng lại có chút bất mãn,cô lại lăng không hai cái nữa, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó:
– Anh Lâm, anh nói chiêu này còn cần thân hình nữa thì mới phối hợp được bộ pháp, không biết anh có thể…
Trong lòng cô cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng ánh mắt lại rất cố chấp.
Lâm Dật Phi chậm rãi đứng lên, bước lên phía trước một bước, giơ tay ra bắt vào hư không một cái, vốn Phục Bộ Ngọc Tử đang đứng khá xa, Lâm Dật Phi cũng ra tay vào không trung nhưng đột nhiên cô lại tiến lên một bước, giơ tay làm theo. Lâm Dật Phi biết cô nóng lòng muốn học võ nhưng cũng không nói gì, cổ tay hơi co lại, bàn tay như không xương chộp về phía đối diện nhưng chỉ động nhẹ vào đầu vai cô như chuồn chuồn lướt nước rồi lại rụt lại. Nếu như gặp phải kẻ thù thì dưới một chiêu này, phát lực ra đã bẻ gãy đầu vai đối phương rồi.
Phương Bộ Ngọc tử vốn tưởng là đã nắm được sự biến hóa của chiêu này, không ngờ Lâm Dật Phi ra tay dù không nhanh lắm nhưng lại khiến cho mình có lực mà không sử được, cô đỏ mặt nói:
– Anh Lâm, Ngọc Tử không biết tự lượng sức mình, mong anh đừng trách.
Lâm Dật Phi lắc đầu, lại chỉ điểm cho cô một số sai sót trong bộ pháp thủ pháp của cô, thầm nghĩ lúc nãy có chút hiểu lầm, bây giờ coi như bù lại, từ nay về sau không ai nợ ai thì tốt.
– Anh Lâm, tôi vẫn còn một vấn đề muốn thỉnh giáo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578247/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.