Chỉ là trong lòng có chút mờ mịt. Nếu thật sự có kiếp sau, vậy Tiêu Biệt Ly đâu? Bây giờ tính là gì? Trong tám trăm năm nay, có phải kiếp trước, kiếp này của Tiêu Biệt Ly là một mảng trống rỗng? Nếu có luân hồi, vậy Ngân Bình đâu? Có phải cô ấy một lần lại một lần thất vọng hay không? Thiếu niên nắm chặt tay, trong ánh mắt hiện lên nét thống khổ.
Tô Yên Nhiên không chú ý tới điều đó, cô chỉ cực lực ngăn sự hưng phấn của mình.
– Rất rõ ràng, Dương Hộ chính là con trai nhà họ Lý chuyển thế. Bằng không anh căn bản không thể giải thích nổi, cậu bé nhỏ tuổi như vậy, sao có thể có hành động như vậy.
Lâm Dật Phi đờ đẫn một lát mới nói:
– Có thể cô nói đúng.
– Thật ra không chỉ có Dương Hộ.
Nghe thấy Lâm Dật Phi tán đồng quan điểm của mình, Tô Yên Nhiên thay đổi thái độ điềm đạm lúc trước, thậm chí còn có chút sốt ruột nói:
– Thời cổ đại thật ra có rất nhiều ghi chép về việc chuyển thế, nhưng văn tự lưu lại vô cùng ít, nhưng tôi biết ít nhất còn có Bảo Tịnh.
– Bảo Tịnh?
Lâm Dật Phi rùng mình.
– Cô nói là Thái Thú thần tiên kia?
– Đúng vậy.
Tô Yên Nhiên vui mừng, không khỏi đem ghế chuyển đến trước người Lâm Dật Phi. Nhìn thấy hắn hơi tựa về sau, cô không khỏi mất tự nhiên, cúi đầu xuống, thấp giọng nói:
– Tôi không cố ý.
– Không có gì.
Thiếu nữ vừa nói, Lâm Dật Phi ngược lại thấy rất hổ thẹn, thấy mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578235/chuong-225-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.