Tô Yên Nhiên yếu ớt thở dài một tiếng, cô nhìn đàn ngọc, hạ giọng nói:
– Không biết đã bao lâu tôi mới được cười như vậy, dường như hôm nay tôi cười còn nhiều hơn số lần tôi cười cả một năm.
– Cô có tâm sự?
Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi, nhớ lại sự khác thường trong đêm mưa của Tô Yên Nhiên, trong lòng có chút đặc biệt.
– Dật Phi, anh, anh tin có kiếp sau không?
Tô Yên Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi.
Lâm Dật Phi không hề nghĩ Tô Yên Nhiên sẽ hỏi loại vấn đề này, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tô Yên Nhiên quay đầu lại, nhìn thiếu niên cười cười, trong nét cười ít nhiều có chút miễn cưỡng.
– Chúng ta thật ra chưa gặp mặt được mấy lần, buổi tối hôm đi Cửa Sổ Thế Giới tôi còn cảm thấy anh có chút oai hùng vũ phu, rất không nói đạo lý. Sau đó nghĩ lại, lại cảm thấy anh ra mặt vì bạn bè cũng coi như trượng nghĩa. Hơn nữa, Lưu Đông Hoa thật vô lý, anh ra tay giáo huấn anh ta một trận, để anh ta biết được thiên ngoại hữu thiên, thật ra không sai gì cả.
Lâm Dật Phi nhăn mặt nhíu mày, không biết cô rốt cuộc muốn nói gì.
– Sau đó lại thấy anh cả người đầy viết thương nằm viện, tôi nghĩ quá nửa là anh ngựa non háu đá mới rước họa vào người.
Tô Yên Nhiên liếc nhìn Lâm Dật Phi.
– Dật Phi, lúc ấy những người bạn kết giao bình thường đều nghĩ như vậy.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Cho nên cô nghĩ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578234/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.