Rất nhiều người nói mười câu không bằng một câu, có vài người nói một câu lại bằng mười câu. Lâm Dật Phi chắc chắn là loại người thứ hai.
Hắn nói mười phút nữa đến nơi, dù Khỉ ốm có muốn giở trò cũng không dám. Gã chợt phát hiện tên Lâm Dật Phi này nhìn có vẻ không quan tâm gì hết, dường như khá hiền lành, thực ra hắn còn thông minh hơn khỉ, gian xảo hơn ma quỷ. Rất nhiều người thích nói những chuyện mà họ không hiểu ra ngoài miệng, còn Lâm Dật Phi này biết rõ mà lại giấu trong lòng.
Chưa đầy mười phút, tài xế đã dừng xe lại. Lúc xuống xe, Lâm Dật Phi lại nói một câu khiến Khỉ ốm chột dạ:
– Lão đại của mấy người không phải đang ở “Cư xá cấm địa” sao?
Tuy sương mịt mù, chim mơ hồ, song đôi mắt Lâm Dật Phi không hề mơ hồ chút nào, cho dù là mưa to cũng thấy rất rõ ràng. Ngõ hẻm ở trước mắt không có khí thế cao sang, không thể nào là khu xư xá được!
– “Cư xá cấm địa” là nơi lão đại chúng tôi mời khách đến ở.
Khỉ ốm không biết Lâm Dật Phi đã biết được bao nhiêu, thấp giọng giải thích:
– Bình thường lão đại hay đến rồi đi, nhưng mấy ngày nay có việc nên hầu như không đến.
Khỉ ốm nhờ tài xế đưa hai cây dù, gã đưa cho Lâm Dật Phi một cây.( Truyện được share tại t r uyen 2 4 7.vn) Khỉ ốm vốn muốn cầm dù đi vào sân lớn ở cuối ngõ, nhưng lại sợ Lâm Dật Phi ở sau lưng cho một đá hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578155/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.