Khỉ Ốm hơi do dự, thấy Lâm Dật Phi trừng mắt thì vội vàng gật đầu nói:
– Được, nhưng cậu phải để tôi hoạt động chân tay một lát đã chứ. Tôi bị bọn chúng trói một ngày rồi, bây giờ vẫn còn hơi tê.
– Vậy mày nhanh chút đi.
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Nếu không gãy tay gãy chân rồi, muốn hoạt động cũng không được nữa đâu.
Khỉ Ốm nhảy dựng lên, cuống quýt cười nói:
– Không biết tại sao vừa nhìn thấy uy phong của cậu tôi bỗng nhiên cảm thấy huyết mạch lưu thông, chân cũng hết tê, đi đứng cũng đỡ hơn rồi.
Thấy Lâm Dật Phi nhìn mình chằm chằm, giống như đang suy nghĩ xem nên đánh gãy chân nào của mình thì Khỉ Ốm vội nói:
– Lâm đại hiệp, cậu đừng vội, tôi đi trước dẫn đường.
Khỉ Ốm thấy Lâm Dật Phi còn bí hiểm hơn cả ma, nhanh nhẹn hơn cả báo, hung ác hơn cả Diêm Vương thì không dám nhúc nhích gì nữa, ngoan ngoãn bước xuống tầng, lúc đi qua Gà Rừng thì không nhịn được đá cho gã một cái rồi chửi:
– Mày dám động đến tao à? Không ngờ đến mình cũng có ngày hôm nay hả?
Gã quay lại nhìn Lâm Dật Phi một cái, ngượng ngùng cười nói:
– Cảm ơn Lâm đại hiệp đã trả giúp tôi mối thù này.
Gã thấy mặt Lâm Dật Phi vô cảm nhưng Tiếu Nguyệt Như lại tái nhợt thì lại gần nói:
– Chắc cô gái này là hồng nhan tri kỉ của Lâm đại hiệp rồi, nhìn hơi giống y tá Tiếu.
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Tao có rất nhiều cách để xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578154/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.