Chương trước
Chương sau
Khỉ Ốm hơi do dự, thấy Lâm Dật Phi trừng mắt thì vội vàng gật đầu nói:
– Được, nhưng cậu phải để tôi hoạt động chân tay một lát đã chứ. Tôi bị bọn chúng trói một ngày rồi, bây giờ vẫn còn hơi tê.
– Vậy mày nhanh chút đi.
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Nếu không gãy tay gãy chân rồi, muốn hoạt động cũng không được nữa đâu.
Khỉ Ốm nhảy dựng lên, cuống quýt cười nói:
– Không biết tại sao vừa nhìn thấy uy phong của cậu tôi bỗng nhiên cảm thấy huyết mạch lưu thông, chân cũng hết tê, đi đứng cũng đỡ hơn rồi.
Thấy Lâm Dật Phi nhìn mình chằm chằm, giống như đang suy nghĩ xem nên đánh gãy chân nào của mình thì Khỉ Ốm vội nói:
– Lâm đại hiệp, cậu đừng vội, tôi đi trước dẫn đường.
Khỉ Ốm thấy Lâm Dật Phi còn bí hiểm hơn cả ma, nhanh nhẹn hơn cả báo, hung ác hơn cả Diêm Vương thì không dám nhúc nhích gì nữa, ngoan ngoãn bước xuống tầng, lúc đi qua Gà Rừng thì không nhịn được đá cho gã một cái rồi chửi:
– Mày dám động đến tao à? Không ngờ đến mình cũng có ngày hôm nay hả?
Gã quay lại nhìn Lâm Dật Phi một cái, ngượng ngùng cười nói:
– Cảm ơn Lâm đại hiệp đã trả giúp tôi mối thù này.
Gã thấy mặt Lâm Dật Phi vô cảm nhưng Tiếu Nguyệt Như lại tái nhợt thì lại gần nói:
– Chắc cô gái này là hồng nhan tri kỉ của Lâm đại hiệp rồi, nhìn hơi giống y tá Tiếu.
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Tao có rất nhiều cách để xử mấy người lắm mồm, cách tốt nhất là đánh gãy hết răng đi.
Khỉ Ốm nhảy dựng lên, không dám nói thêm gì nữa, xuống tầng vẫy một chiếc xe. Bên ngoài trời đã hơi tối, mặt trời cũng đã lặn. Lâm Dật Phi lẩm bẩm nói:
– Đêm trời tối gió to, rất thích hợp để phóng hỏa giết người. Hôm nay quả là một ngày đẹp để giết người.
Tiếu Nguyệt Như không nghe rõ nhưng Khỉ Ốm lại rùng mình một cái, quay lại cười khổ nói:
– Lâm đại hiệp nói đi đâu vậy? Lão đại chúng tôi khâm phục cậu là một anh hùng nên mới có ý mời. Hai người đều là anh hùng, coi trọng anh hùng thì nên thông cảm cho nhau mới đúng chứ, sao lại rút dao rút kiếm ra nói chuyện được.
– Bọn mày mà cũng xứng à?
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Bắt cóc một cô gái yếu đuối trói gà không chặt mà cũng được coi là anh hùng hả? Thế thì trên đời này có nhiều anh hùng lắm.
Khỉ Ốm bị dội cho một gáo nước lạnh, không nói được lời nào.
Tiếu Nguyệt Như chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Phi từ phía sau, đột nhiên hiểu lí do tại sao chị mình lại thích hắn, lại còn không hối hận, không oán thán.
Ba người trầm mặc không nói gì, Khỉ Ốm chỉ chỉ trỏ trỏ đường đi. Không biết đã đi được bao lâu, trời đã tối đen, từng cơn gió lạnh luồn vào cửa xe, Tiếu Nguyệt Như rụt cổ lại, cảm thấy hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn ra ngoài xe, đột nhiên kêu lên:
– Trời mưa rồi.
Lâm Dật Phi ngồi im như bị hóa đá, lúc này đột nhiên mở hai mắt ra.
– Nguyệt Như!
– Chuyện gì vậy?
Tiếu Nguyệt Như quay đầu lại thấy khẩu khí của hắn rất ôn hòa nhưng trong lòng lại hơi lo lắng. Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng điệu này của Lâm Dật Phi, chỉ có điều cô đã vô ý bỏ qua. Có nhiều thứ chỉ khi mất đi rồi tìm lại được thì mới thấy đáng quý.
– Tối nay chắc sẽ không bình yên đâu.
Lâm Dật Phi thoáng suy nghĩ.
– Hay là tôi đưa cô về trường trước, cô yên tâm đi, nếu đã biết tung tích của chị cô thì nhất định tôi sẽ đưa cô ấy trở về.
Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay hắn dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện với cô, không ngờ Tiếu Nguyệt Như chỉ cắn môi, lắc đầu nói:
– Tôi nhất định phải tận mắt thấy chị tôi được an toàn.
Khỉ Ốm cười lớn quay đầu lại nói:
– Lâm đại hiệp nói gì vậy, hôm nay trời mưa, hôm qua trời cũng mưa. Bây giờ thành phố Giang Nguyên đang là mùa mưa, trời mưa cũng là chuyện bình thường mà.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Tao thì có thể bình yên nhưng tao cảm thấy Vạn Hưng Hội của bọn mày sẽ phải đổ máu đấy.
Khỉ Ốm lại cười một cách miễn cưỡng:
– Lâm đại hiệp, cậu lại nói đùa rồi. Tôi lấy tính mạng ra cược với cậu là y tá Tiếu không sao cả.
– Cho dù tao không đối phó với bọn mày…
Lâm Dật Phi nhìn Khỉ Ốm chằm chằm:
– Nhưng còn Trung Nghĩa Bang thì sao?
Khỉ Ốm ngẩn ra:
– Lâm đại hiệp, cậu biết hết rồi à?
– Tao không biết gì hết…
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Tao chỉ biết là những người tốt như y tá Tiếu thì nên được sống thật tốt, không chịu sự tổn hại nào, còn những kẻ xấu, có chết bao nhiêu cũng không liên quan gì đến tao hết.
– Vậy còn anh thì sao?
Đột nhiên Tiếu Nguyệt Như hỏi, không ngờ giọng điệu rất hòa hoãn.
– Tôi hả?
Lâm Dật Phi mỉm cười, trong mắt lóe lên tia sáng.
– Tôi vốn dĩ là người nên chết từ lâu rồi.
Nếu như Tiếu Nguyệt Dung ở đây thì đương nhiên sẽ biết tại sao Lâm Dật Phi lại nói như vậy. Tiếu Nguyệt Như sửng sốt, ngồi một lúc lâu không nói gì, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ hắn tưởng mình là người xấu nên mới nói như vậy? Nhưng người như hắn là người xấu sao?
Ngoài xe mưa lất phất, trong xe yên lặng không một tiếng động, không biết người lái xe mở đài từ lúc nào, giọng hát ưu thương của cô ca sĩ nổi tiếng vang lên.
Một ly rượu vang từng là ước định của chúng ta.
Đừng nói gì cả, em không muốn phá vỡ sự yên tĩnh trên mặt đất.
Nếu như tỉnh táo chỉ thấy thế sự vô định.
Thì chúng ta thà không tỉnh lại, ôm bóng hình say đắm của nhau.
……
Nếu như một ly rượu vang để ước định mỗi lần.
Cái bóng ngược của ai, dường như trong chén lại yên lặng như ngoài chén.
Không muốn tỉnh lại, chỉ muốn chạy trốn một cách hạnh phúc.
Dùng hơi thở nhẹ nhàng ôm bóng hình say đắm của nhau.
Có những bài hát chỉ nghe trong tâm trạng đặc biệt mới hiểu được. Khỉ Ốm chỉ nghe được mấy chữ “chạy trốn một cách hạnh phúc”, có lẽ là do đang nghĩ đến chạy trốn nên mới đồng cảm với câu này dễ dàng như vậy. Nhưng trong lòng gã lại cười khổ, Lâm Dật Phi đang ở bên cạnh, đến ma quỷ cũng không chạy thoát chứ đừng nói đến bản thân mình.
Tiếu Nguyệt Như nhẹ giọng hát theo, dường như tạm quên hết mọi phiền não và lo lắng. Có thể cùng người yêu say đắm bóng hình theo chén rượu không phải là chuyện khiến một cô gái mới yêu say đắm sao?
Mưa to không hề giảm đi, gõ lộp bộp vào cửa kính xe. Lâm Dật Phi ngồi yên tại chỗ như hóa đá, ánh mắt nhìn xuyên qua từng hạt mưa trượt xuống cửa xe, cảm thấy hơi hoang mang.
Cho dù hắn có thể tung hoành ngang dọc, vô địch thiên hạ nhưng làm sao có thể tìm lại được tình cảm của tám trăm năm trước đây?
Nhưng hắn biết rằng mình sẽ không say, hắn luôn luôn tỉnh táo như vậy. Đôi khi hắn căm ghét sự tỉnh táo đó của bản thân, những người mơ hồ nhìn thì đáng buồn nhưng ít nhất bọn họ có thể từ bỏ tất cả để có được sự yên tĩnh tạm thời.
“Nếu như tỉnh táo chỉ thấy thế sự vô định, chúng ta thà không tỉnh lại mà ôm bóng hình say đắm của nhau”.
Lâm Dật Phi thì thầm, nắm chặt hai nắm tay lại, thế sự vô định, hắn thà giữ sự tỉnh táo vì hắn biết hôm nay nhất định hắn phải thật tỉnh táo. Sinh tử ở chiến trường khiến thần kinh của hắn nhạy bén hơn bất cứ ai khác, hắn cảm nhận được mối nguy hiểm khiến hắn không thể không đối phó. Chẳng lẽ điều này chỉ vì Lý Sẹo của Vạn Hưng Đường?
Vạn Hưng Đường cũng được, Trung Nghĩa Bang cũng được, trong mắt Lâm Dật Phi, những bang hội này buồn cười chẳng khác gì trò trẻ con tập làm người lớn. Trên đời này hắn đã gặp quá nhiều người được gọi là cao thủ, cũng gặp nhiều cao thủ đáng cười như Cổ Chính Hùng, Watanabe, Dương Tu Vũ và minh chủ đại hội võ lâm vẫn chưa lộ mặt kia. Nhưng tại sao trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an, cảm giác như bị một mối nguy hiểm mơ hồ nào đó vây quanh.
– Mày mà bảo lái xe đi lòng vòng nữa thì…
Đột nhiên Lâm Dật Phi nói:
– Tao đành phải tự đi tìm lão đại của mày vậy.
Tiếu Nguyệt Như đang phiêu theo âm nhạc đột nhiên trở lại hiện thực, thấy mưa như trút nước, căn bản không nhìn thấy gì ngoài cửa xe cả, sao Lâm Dật Phi lại biết được?truyen247.vn
Toàn thân Khỉ Ốm chấn động, một lúc sau mới nói:
– Lâm đại hiệp, thật ra không phải là tôi cố ý bảo taxi đi lòng vòng đâu.
Tiếu Nguyệt Như hận không thể một phát bóp chết luôn Khỉ Ốm, mười mấy năm sống trong an nhàn, từ khi cô sinh ra xã hội vẫn luôn yên ổn, thái bình khiến cô tưởng rằng mấy chuyện chém giết giật gân chỉ có trong sách mà không ngờ rằng tên Khỉ Ốm này đang nói dối. Nếu như không có Lâm Dật Phi vạch mặt thì làm sao cô biết được là gã dẫn đi lòng vòng nãy giờ.
Đột nhiên lòng cô thắt lại, nếu như chị mình không sao thì tại sao Khỉ Ốm không dám đưa mình và Lâm Dật Phi đến gặp chị? Trừ khi…Cô vừa nghĩ đến đây thì cảm thấy vô cùng lo lắng, quay lại nhìn Lâm Dật Phi, muốn nói cho hắn biết suy nghĩ của mình nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt kia, Tiếu Nguyệt Dung đã biết tất cả những nghi ngờ của mình là thừa. Đến mình cũng biết điều này thì sao Lâm Dật Phi lại không biết chứ?
– Vậy là mày cố ý cho đi lòng vòng hả?
Lâm Dật Phi nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Trời mưa không nhỏ đâu, nếu tao vứt mày từ trên xe ra ngoài cửa sổ thì mày nghĩ là mày sẽ bị ném chết hay là bị dìm chết đây?
Khỉ Ốm nuốt nuốt nước bọt.
– Lâm đại hiệp, chuyện là thế này. Chiều tối hôm nay lão đại tôi có chút việc, tôi nghĩ chắc là vẫn chưa về đâu, tôi sợ cậu đến, không thấy lão đại tôi đâu lại hiểu nhầm là chúng tôi tiếp đón không được chu đáo nên mới bảo lái xe đưa cậu đi ngắm cảnh của Hà Tây.
Lâm Dật Phi cười một cái nhưng có vẻ sát khí ngùn ngụt.
– Lộ trình là do tao sắp xếp, không cần mày phải lo. Cảnh thì tao xem chán rồi, nếu trong vòng 10 phút mày không đưa tao đến đấy thì tao sẽ không cần ai sắp xếp cho tao cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.