– Dẫn ta đi gặp Dật Phi!
Ông cụ Phương đột nhiên đứng lên, kích động nói.
– Ông nội không cần phải vội, chắc anh ta đang trong phòng.
Phương Vũ Đồng vội vàng dìu lấy ông nội:
– Để cháu gọi anh ta tới là được.
– Ừ.
Ông cụ Phương gật đầu:
– Đi nhanh về nhanh.
Phương Vũ Đồng rất ít khi nhìn thấy ông nội kích động như vậy, trong lòng buồn bực đi ra ngoài. Ông cụ Phương thì không ngừng vân vê cổ ngọc, sắc mặt âm tình bất định.
Sau một lúc lâu, có tiếng cửa phòng mở, ông cụ Phương ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy một mình Phương Vũ Đồng đi vào, không kìm nổi hỏi:
– Dật Phi đâu?
– Anh ta rời đi rồi. Nhân viên phục vụ nói anh ta đã trả phòng.
Vẻ mặt Phương Vũ Đồng đầy kinh ngạc:
– Cháu đuổi theo nhưng lại không nhìn thấy anh ta.
Trong lòng thì có chút oán giận. Anh chàng Lâm Dật Phi này đúng là có tính cách cổ quái. Khó lắm mới có được hảo cảm của ông nội, vậy mà hắn lại rời đi không một lời nói.
Ông cụ Phương hơi sửng sốt:
– Cậu ta trở về Giang Nguyên à?
Phương Vũ Đồng chỉ có thể lắc đầu:
– Cháu cũng không rõ lắm. Kỳ nghỉ lễ còn chưa qua một nửa, nếu như là đi du lịch, bình thường sẽ không về sớm như vậy. Ông nội không cần phải lo lắng, cháu có số điện thoại di động của anh ta.
– Vậy thì tốt. Gọi điện hỏi cậu ta xem hiện tại cậu ta đang ở đâu.
Ông cụ Phương vội vàng nói.
– Sao ông muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578094/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.