– Anh nghĩ đẹp nhỉ.
Phương Vũ Đồng không kìm nổi cười nói:
– Không phải bất kỳ nơi nào cũng là non xanh nước biếc, có chút đó làm nền mới hiện rõ nơi đây phong cảnh tuyệt đẹp.
Lâm Dật Phi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn phương xa, nhưng có chút đau đầu. Nơi đó vốn phải là cửa vào thông với mê cung dưới lòng đất, bây giờ biến thành như vậy, mình phải làm sao đây, tìm một cái máy đào đất để đào lên sao?
Hơi hơi lắc đầu, biết phương pháp này không thể được. Cho dù mình bỏ tiền thuê người đến đào, tài chính không đủ là một mặt, không có sự phê chuẩn của chính quyền địa phương, thì điều đó tuyệt đối không thể thực hiện được. Mình vốn cho rằng có thể quỷ không biết thần không hay lấy được chút bảo bối đem đi bán kiếm tiền, làm chút chuyện hữu dụng, nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính. Núi xanh còn đó, tuy nhiên một số nơi vẫn có những biến thiên, mà chết người nhất là cửa vào vốn có kia đã không còn nữa.
– Nơi đó quả thực là có một con thác.
Ông cụ Phương vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên chen lời nói.
– Ông nội, nơi này trước kia thực sự từng có một con thác giống như Lâm Dật Phi nói sao ạ?
Phương Vũ Đồng có chút kỳ quái, lại có chút giật mình, nghe khẩu khí của Lâm Dật Phi, hắn trước kia dường như đã tới nơi này, chẳng lẽ những thứ này chẳng qua chỉ là ký ức hồi bé của hắn thôi ư.
Ông cụ Phương bấm bấm ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578070/chuong-98-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.