Vì đau thương mà khuôn mặt người thiếu nữ biểu lộ đầy vẻ u oán. Nhất thời, hận ý trong mắt sắc nhọn như đao: - Mẹ có thể vì ông ta vô oán vô hối, mẹ có thể vì ông ta chờ đợi vĩnh viễn, mẹ vì ông ta mà mệt mỏi tới thổ huyết, cũng không muốn cho em nói cho ông ta biết. Nhưng lúc mẹ cần ông ta ở bên cạnh, ông ta lại không có.
Lâm Dật Phi không biết nói gì cho phải. Nhiều khi sơ ý cũng là sai lầm. Giống như Nhạc gia quân xuất binh chiến tranh vậy, tuyệt đối không thể xảy ra nửa phần sơ ý. Bởi vì nó có thể cướp đi hàng trăm hàng nghìn tính mạng của binh lính!
Nhạc nguyên soái liệu sự như thần, dùng binh càng không dám lỗ mãng. Nhưng ông ấy không phải là thần, ông ấy là người, cũng có sơ sót!
Bỗng nhiên, một màn lại xuất hiện trong trí nhớ, người nữ tử kia, đôi mắt đẫm lệ, đầy vẻ u oán và tức giận, chỉ vào một người kêu lên:”Ngươi chỉ biết Kháng Kim, khôi phục đại nghiệp, ngươi từng có một khắc nào nghĩ tới cảm giác của ta chưa. Nhạc Bằng Cử, ta hận ngươi.”
Thân ảnh hùng vĩ kia, cực kỳ cô đơn!
Nhưng cô đơn không chỉ riêng thân ảnh hùng vĩ đó, còn có ánh mắt đau thương của nữ tử.
Sơ ý cũng không thể lấy làm cái cớ, sơ ý lại càng không phải là lý do!
- Cho nên em mới hận cha em. Khuôn mặt Bách Lý Băng vẫn còn nước mắt, nhưng trong mắt lại tràn đầy lửa giận:
- Em hận những người nam nhân như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1577996/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.