Đại Ngưu vốn đầy lửa giận, lúc này lại vừa sợ vừa mừng. Từ khi nào Tiểu Phi lại có khả năng như vậy mà mình không biết. Nhìn thấy tên lưu manh khóc lóc như thằng hề, nhịn không được cười nói: - Thôi, tha cho y, không đáng chấp nhặt với hạng người như vậy.
Không phải cậu ta mềm lòng, cậu ta và Tiểu Phi mới là sinh viên, nếu có thể thì không nên kéo rắc rối tới. Làm tốt thì nói ngươi là thấy việc nghĩa hăng hái làm. Làm không tốt lại nói ngươi ở bên ngoài trường học đánh nhau. Bị đánh một dấu đen vào hạnh kiểm thì đúng là một chuyện lớn.
Chậm rãi buông cổ tay, Lâm Dật Phi ngồi về chỗ cũ: - Lần sau đừng để cho ta nhìn thấy ngươi làm xằng làm bậy. Bằng không không đơn giản như vậy đâu.
Thứ Đầu mừng rỡ, cuống quít đứng lên, liên tục nói: - Không dám, không dám, sau này tôi sẽ cải tà quy chính, thay đổi triệt để, lần nữa làm người. Chỉ là trong mắt thoáng qua một tia ác độc, xoay người vung tay, đang định cùng đồng bọn rời đi.
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói: - Đứng lại.
Thứ Đầu rùng mình một cái, xoay người, khuôn mặt âm tàn cố nặn ra vẻ tươi cười: - Còn chuyện gì, đại ca?
- Làm hỏng đồ đạc ở đây không định đền à? Nhìn đống bừa bộn xung quanh, Lâm Dật Phi nhíu mày.
- Có chứ, có chứ. Thứ Đầu cuống quít lấy tiền trong túi, nhìn chủ quán hỏi: - Ông chủ, những thứ hỏng hóc ở đây cộng lại bao nhiêu tiền?
Nhìn thấy y chậm chạp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1577988/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.