- Ai là biểu muội của anh. Bách Lý Băng lạnh lùng nói: - Âu Dương Quan, cho dù có lục lọi tám đời, tôi và anh cũng không có quan hệ họ hàng gì.
Lâm Dật Phi luôn không hiểu, vì sao Bách Lý Băng lại có danh hiệu là Băng mỹ nhân. Mỗi lần hắn gặp cô, chỉ thấy cô cười với hắn, không có cảm giác lạnh lùng gì cả. Nhưng hôm nay nhìn thấy cách nói chuyện của Bách Lý Băng với Âu Dương Quan, Lâm Dật Phi mới phát hiện đúng như lời Bách Lí Hùng nói, chỉ có hắn mới có vinh dự thấy một mặt khác của cô.
Âu Dương Quan hình như đã quen với thái độ này của Bách Lý Băng, da mặt đã luyện được tới mức viên đạn cũng không xuyên qua được:
- Bác Hùng và cha anh là chiến hữu nhiều năm trước, đôi bên coi như có chút thân thích. Vị này là?
Quay đầu nhìn Lâm Dật Phi, giống như lúc này mới nhận thấy còn có một người ở đây. Thấy khoảng cách giữa hắn và người mình thích có chút gần, mà Bách Lý Băng không hề có ý đề phòng, Âu Dương Quan hận không thể cầm dao găm tách hai người này ra.
- Lâm Dật Phi, khoa báo chí tuyên truyền. Lâm Dật Phi thản nhiên nói, biết người này không công thành được, chuyển sang phương thức đánh lâu dài.
- Âu Dương Quan, khoa kiến trúc. Âu Dương Quan tươi cười nói, chủ động vươn tay, nhưng trong mắt không có ý tốt gì.
Lâm Dật Phi duyệt qua vô số người, sao không thể nhìn ra ý đồ đen tối của y. Cũng mỉm cười vươn tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1577986/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.