Lâm Dật Phi mỉm cười, không lộ vẻ giật mình. Cho dù có mười tên Kim binh dùng trường thương chĩa về phía hắn, hắn cũng không có chút nào bốirối. Huống chi ở trước mặt là vị mỹ nữ Bách Lý Băng.
- Cô cũng ăn cơm ở đây à? Trong mặt Lâm Dật Phi lộ tia nghi hoặc. Hắnbiết thức ăn ở căn tin này bình thường, cũng biết Bách Lý Băng là connhà giàu. Những người như cô ta không giống như là khách quen ở đây.Bách Lý Băng giơ hộp đựng cơm trong tay, vui vẻ nói: - Anh mượn của tôimười nghìn nguyên, khiến ví tiền của tôi rỗng tuếch, không tới đây ăncơm thì tới đâu. Hay là anh mời tôi một bữa nhé.
Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng: - Trí nhớ của tôi không tồi, sẽ khôngquên trả nợ cho cô đâu. Cho nên cô không cần phải luôn nhắc tới việc trả nợ.
Bách Lý Băng thản nhiên cười: - Anh nhớ thì tốt, tôi đi lấy cơm, anh chờ tôi chút. Không để cho Lâm Dật Phi cự tuyệt, đã như một cơn gió tới chỗ bán thức ăn.
Nhìn qua bóng lưng chập chờn của Bách Lý Băng, Lâm Dật Phi bất đắc dĩtìm một chỗ ngồi. Mỹ nữ đã bảo hắn đợi, hắn đương nhiên không thể bỏ đirồi. Huống chi người ta vẫn là chủ nợ.
Một lúc sau, Bách Lý Băng mang theo hộp cơm tới, ngồi trước mặt Lâm DậtPhi, mỉm cười nhìn hai cặp lồng của hắn: - Không ngờ sức ăn của anh lạilớn như vậy. Một người có thể ăn hết hai suất.
- Tôi mua thêm cho bạn cùng phòng. Lâm Dật Phi nhìn hộp cơm của Bách LýBăng, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1577968/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.