Tính ngày, sau khi Vương Tường sinh đứa nhỏ, Hắc thủy triều mỗi năm một lần cũng sắp xảy ra, đến khi đó hắn có thể mang theo vợ con trở lại Trung Nguyên, hưởng thụ ngày một nhà đoàn tụ. Về phần nơi này, đương nhiên là giao cho Giang Hàn và Tiểu Đào lo. Đội ngũ đón dâu long trọng rốt cục vào cửa thành. "Tất cả dừng lại cho ta!" Giọng nói của Lý Linh vang lên, làm ra vẻ khí thế và cũng rõ ràng là có hưng phấn. Đội ngũ đón dâu bị kêu dừng lại, nhưng vẫn không ngừng đi tới, cho đến khi Giang Hàn giơ tay, mọi người mới ngừng lại. Các nàng đang làm cái gì? Phương Vũ và Giang Hàn trao đổi ánh mắt, hai người đồng thời xuống ngựa, tiêu sái chậm rãi đi đến trước hai kiệu hoa. "Có vấn đề gì sao?" Giang Hàn mở miệng trước. Mà Phương Vũ im lặng, ung dung chờ đợi. Lý Linh vui vẻ nói﹕ "Không có vấn đề gì! Chỉ là nữ vương và công chúa phân phó, nếu muốn cưới vợ đẹp, phải thông qua cuộc thi trước." Đây là biện pháp mà đám nữ nhân nghĩ ra, trước khi bọn hắn vào cửa phải thị uy trước, ngày sau mới bảo đảm, thuận tiện kiểm tra tình yêu của tân lang đối với nương tử của bọn họ. Không nghĩ tới Nữ Nhi quốc cũng cho phép chuyện này! Đến tột cùng là ai nghĩ ra kế này? Quả thực là nhàm chán đến cực điểm! Phương Vũ và Giang Hàn không hẹn mà cùng cau chặt mày. "Thi thế nào?" Phương Vũ đã mở miệng. Đã như vậy, phải khiến cho các nàng náo loạn. Lý Linh nghe nói, lập tức đứng sang bên cạnh, chỉ vào hai kiệu hoa nói﹕ "Đề thi rất đơn giản. Chỉ cần các ngươi đoán trúng trong hai kiệu hoa này người nào là nương tử của các ngươi, là có thể mang các nàng đi, thuận lợi thành thân. Ta nghĩ lấy tình yêu của hai vị đối với tân nương, hẳn là lập tức có thể nhận ra người nào là thê tử của mình, có phải không?" Nàng nói xong còn kích động khoa tay múa chân, giống như đây là chuyện làm người ta hưng phấn. Cho rằng ta có mắt thần nhìn thấu sao? Thật sự là không có việc gì làm! Phương Vũ liếc mắt, nhàm chán nghĩ. Nhìn hai kiệu hoa giống nhau như đúc, Giang Hàn bắt đầu cảm thấy nhức đầu, hắn lo lắng hỏi﹕ "Nếu đoán không trúng thì sao?" Hắn chờ Tiểu Đào đã đủ lâu rồi, cũng không muốn vào lúc này làm chuyện phức tạp thêm. "Đoán không trúng à…" Lý Linh cười gian trá, "Vậy đành phải mời các ngươi hồi phủ!" Chuyện này ngược lại là không thể! Phương Vũ buồn cười nhìn Lý Linh. Nhưng mà, không chừng thật sự là như vậy. "Phải làm sao đây?" Hai tay Giang Hàn xòe ra, không nề hà nhìn Phương Vũ. Hai kiệu hoa hoàn toàn giống nhau, nhìn không ra một chút khác biệt nào, muốn người ta đoán sao đây? Khó trách Khổng Tử nói: "Cũng chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi." Thật là nói không sai! Phương Vũ không khỏi đối với cổ nhân thật tâm sùng kính. Nữ nhân thật sự là phiền toái! "Được rồi! Chuyện nhỏ này để ta lo." Hắn nhìn Giang Hàn một cái rồi mỉm cười. Một người gánh chịu dù sao cũng hơn hai người tử trận! Hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai. Dù thế nào đi nữa hắn cũng đã quen tánh khí Tường nhi, hắn chỉ cần hy sinh mình, chịu đủ hành hạ để Giang Hàn sớm một chút ôm được mỹ nhân về. Tâm ý nhất định, hắn nhìn hai kiệu hoa đỏ thẫm nói﹕ "Chơi vui lắm sao? Tường nhi." Hắn cố ý tạm dừng một chút, sau đó lạnh giọng nói﹕ "Nếu không ra, chúng ta sẽ không cưới! Dù sao thiên hạ còn nhiều nữ nhân mà? Hả?" Hắn đẩy đẩy Giang Hàn, đợi phản ứng của nữ nhân trong kiệu hoa. "Ngươi …" không nghĩ tới Phương Vũ sẽ nói ra lời như thế, Lý Linh và Vương ma ma đều sợ đến choáng váng. Khi Phương Vũ vừa nói xong, kiệu bên trái thoáng lay động một chút, như là có người ở bên trong tức giận dậm chân, lại sợ bị phát hiện mà dừng lại. Tuy rằng chỉ là biến hóa rất nhỏ, nhưng mắt Phương Vũ vẫn nhìn thấy. "Tốt lắm! Giải quyết xong!" Phương Vũ thoải mái cười to, vỗ vai Giang Hàn, "Bên trái là của ta, bên phải là của ngươi, chúng ta tự cầu nhiều phúc đi!" Tưởng lừa được hắn? Không có cửa đâu! Tính tình Tường nhi, hắn còn không rõ ràng sao? Lý Linh sớm đã khôi phục, nàng nhìn Giang Hàn rồi lại nhìn Phương Vũ, sau đó đồng tình với Phương Vũ nói﹕ "Chúc mừng! Các ngươi có thể mang tân nương về." "Khởi kiệu!" Ra lệnh một tiếng, đội ngũ đón dâu lập tức chia làm hai đội, hướng Lan Lăng quốc và Nữ Nhi quốc tẩm cung mà đi. Lý Linh và Vương ma ma nhìn bóng lưng Phương Vũ, trong lòng vô cùng thông cảm. ********"Chàng cố ý để thiếp mất mặt!" Một thân giá y, đầu đội kim quan tân nương vẻ mặt ủy khuất chỉ trích tân lang vô tội, hoàn toàn đã quên mất thân phận và tình cảnh của mình hiện tại. Ôi trời! Là ai muốn cho ai mất mặt ? Phương Vũ không nhịn được liếc mắt. "Ta nào dám!" "Chàng có! Còn dám nói không cưới thiếp!" Vương Tường bất bình nói. "Được rồi, náo loạn đủ rồi!" Hắn cười trấn an nàng, "Xuân tiêu một khắc ngàn vàng mà! Ta cũng không hi vọng chúng ta lãng phí đêm tân hôn như vậy." Hắn từ phía sau nàng ôm eo nhỏ của nàng, sủng nịch nói. Được trấn an, Vương Tường tựa như con mèo nhỏ, dịu ngoan ngoãn dựa vào trong ngực của hắn, miệng vẫn còn thầm oán, "Chàng khi đó có phải thật nghĩ không thú thiếp?" Khuôn mặt nhỏ nhắn không vui nhăn lại. "Làm sao có thể! Ta yêu nương tử." Hắn xoa xoa khuôn mặt tức giận của nàng. "Ta ước gì lập tức lấy được nàng về nhà!" "Thật?" Nàng xoay người vùi sâu vào trước ngực hắn, hai cánh tay ôm hông của hắn. "Đương nhiên là thật sự." Hắn cằm để ở nàng trên đầu nàng luồn tay vào tóc của nàng. "Phương Vũ, cha mẹ chàng là người Trung Nguyên có khi nào không thích thiếp không?" Vương Tường ngẩng đầu, có chút lo lắng hỏi. Cho dù là một nữ vương cao quý, nàng vẫn không tránh được lo lắng việc này. "Chỉ cần là ta thích, bọn họ nhất định sẽ thích. Huống hồ, sang năm chúng ta mang cháu trở về, bọn họ vui vẻ còn không kịp, làm sao có thể không thích nàng?" Phương Vũ cam đoan với nàng. "Nhưng mà…" "Nàng đừng lo lắng, ta nói không có vấn đề là không có vấn đề. Nàng không tin vị hôn phu của nàng sao?" Hắn đã có chút không kiên nhẫn. "Thiếp tin." Được hắn cam đoan trăm phần trăm, nàng vui vẻ đáp lại. Hắn ôm lấy nàng, từ từ đi tới trước giường. "Phương Vũ, còn có một việc…" Vương Tường thuận theo hắn ôm chui vào trong ngực hắn, tay nhỏ bé cũng không ngừng kéo nhẹ ngực áo của hắn, muốn nói lại thôi. "Ưmh." Phương Vũ qua loa đáp lời. Trên thực tế, hắn sớm đã bị tay nhỏ bé của nàng ở trước ngực loạn động làm cho khoái chí, nào còn có ý định nghe nàng đang nói cái gì. "Này!" Hai người quần áo xốc xếch ngã xuống giường, Vương Tường vẫn không từ bỏ lấy tay ngăn lại nụ hôn của hắn, gắt giọng﹕ "Người ta nói với chàng, chàng rốt cuộc có đang nghe hay không?" Phương Vũ ngược lại hôn lên cái cổ mảnh khảnh của nàng, hàm hồ nói﹕ "Ách, ta có đang nghe" đôi tay vẫn không an phận đi xuống. "Ta nói với chàng, con của chúng ta, thiếp muốn nó mang họ của thiếp." Nàng nói thẳng. Phương Vũ hoàn toàn bất động. "Nàng nói lại lần nữa xem." Hắn nhổm người dậy, không dám tin nhìn nàng. Nhưng theo ánh mắt nghiêm túc của nàng, hắn biết nàng nói thật. "Thiếp muốn đứa nhỏ mang họ của thiếp!" Nàng vòng tay qua cổ hắn nói. Hắn làm sao có thể cưới nữ nhân phiền toái này? Phương Vũ ngồi dậy, cúi đầu nhìn nàng. "Nàng nghe cho kỹ!" Giọng điệu của hắn hết sức ác liệt. Vương Tường mở to mắt chờ câu trả lời của hắn. Nàng mới không sợ hắn. "Nàng là con dâu của Phương Gia ta, con của chúng ta không lý do gì mang họ của nàng." Giọng điệu tuyệt đối cứng rắn. Nàng lập tức muốn biện bạch, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Phương Vũ ngăn lại. "Nàng dám nói thêm một câu nữa xem, có tin hay không ta…uhm" Không đợi hắn nói xong, nàng liền hôn hắn. Không nói thì không nói! Vương Tường trong lòng cười trộm. Dù sao nàng luôn luôn có biện pháp làm cho hắn đáp ứng. Dẹp hết thảy mọi chuyện, càng ngày hai người càng hôn kịch liệt triền miên. "Phương Vũ" Vương Tường thở dốc nói. "Không được!" "Sao?" Phương Vũ vẫn hôn nàng, không buông tha bất kỳ chỗ nào. "Đứa nhỏ…" còn có vết sẹo đáng sợ bên hông nàng nữa. Phương Vũ vẫn chưa dừng lại động tác, "Đừng lo lắng, ta đã hỏi qua Vương ma ma." "Chàng nói cái gì?" Lời hắn nói làm nàng lập tức ngồi dậy, mãnh liệt hắn đẩy ra. "Sao vậy?" Hắn khó hiểu. "Chàng…chàng thế nhưng lại hỏi Vương ma ma chuyện này! Chàng không biết xấu hổ!" Hai gò má của nàng, gáy, những chỗ lộ ra ngoài, đều đỏ như tôm luộc. Mắc cỡ chết người! Vương Tường ôm hai gò má. Sau này, nàng làm sao nhìn mặt Vương ma ma. Phương Vũ nhìn bộ dáng ngượng ngùng của nàng, thoải mái cười to ra tiếng. "Không biết xấu hổ!" Hắn vẫn không ngừng cười, "Nàng đừng quên, là ta mặt dày mới có thể thú nữ vương điêu ngoa như nàng!" "Chàng đáng ghét!" Nàng đấm vào ngực hắn, lại bị hắn một tay bắt được. "Được rồi." Hắn cầm tay nàng, hôn lên, một đôi con ngươi đen rạng rỡ nhìn chằm chằm nàng, giống như là muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng. "Hiện tại…" hắn cười gian trá, "Kẻ không biết xấu hổ này sẽ làm chuyện không biết xấu hổ với nàng." Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng bị hắn hung hăng hôn lên, lại chuyển sang vết sẹo bên hông nàng. "Đừng!" Nàng liều mình che vết sẹo xấu xí kia. Phương Vũ hiểu ý nghĩ của nàng, đau lòng nhìn nàng nói﹕ "Ta nói rồi, vết sẹo này là ấn ký tình yêu của hai ta. Ta không cho nàng chán ghét nó." Lời của hắn làm cho Vương Tường yên tâm. Gió nhẹ lay động màn trướng, lộ ra cảnh xuân kiều diễm bên trong, sự thật chứng minh chuyện nàng lo lắng, không một chút ảnh hưởng đến hai người. Hồi cuối Trung Nguyên Phương gia bảo "Long nhi! Ngươi trông nom nữ nhi của ngươi tốt một chút được không?" Phương Vũ từ trong tay Phương Hoa ba tuổi đoạt lại con trai bảo bối của hắn Phương Dục, giận không thể kìm xuống mà hét lên với chị dâu. Lúc ấy, Phương Hoa đang cõng tiểu đường đệ trên lưng, kiểm tra xem đường đệ nặng bao nhiêu. May mắn Phương Vũ đúng lúc nhìn thấy, ôm lấy nhi tử. Phương dục từ đầu tới đuôi đều là cười ha hả, có điều đã chọc tức Phương Vũ. "Ngươi hung hăn cái gì chứ? Chỉ là bọn nhỏ đang đùa thôi!" Long nhi vô tội trốn sau lưng trượng phu, lộ ra một cái đầu phản bác tiểu thúc. "Chơi? Ngươi có lầm hay không?" Phương Vũ tức điên, "Ngươi đưa hai đứa con trai của ngươi cho ta, để ta cõng lên cho ngươi xem!" "Ngạo, chàng xem đệ đệ của chàng kìa!" Long nhi không thuận theo mà quay lại làm nũng với Phương Ngạo. Phương Ngạo bất đắc dĩ nhìn thê tử và nữ nhi tuy chỉ có ba tuổi đại so với mẹ nàng càng làm người ta đau đầu, cõi lòng đầy áy náy với đệ đệ nói﹕ "Ngươi cũng đừng cùng các nàng so đo chứ." "Nói ta so đo?" Phương Vũ giận điên lên, đứa nhỏ trong tay vẫn khanh khách cười. "Vốn là vậy, quỷ hẹp hòi!" Long nhi còn không biết chết sống bổ sung thêm một câu. "Long nhi!" Phương Vũ rống to. "Các ngươi ở chỗ này từ từ nói, ta còn có việc đi trước." Mắt thấy sự tình không thể thu xếp, Phương Ngạo vội vàng mang theo hai đứa con trai mau mau rời khỏi hiện trường, đỡ phải bị chiến hỏa lan đến. "Phương Ngạo, chàng quay lại cho ta!" Long nhi gọi với theo trượng phu và nhi tử. "Phương Vũ, chàng hung hắn với Long nhi cái gì!" Lúc này, Vương Tường từ trong phòng đi ra, không phân tốt xấu liền mắng Phương Vũ một trận. Gặp thê tử xuất hiện, Phương Vũ như là gặp cứu tinh, hắn một tay ôm đứa nhỏ, một phen kéo Vương Tường nói﹕ "Nàng nhìn xem muội muội nàng và nữ nhi của nàng biến con của chúng ta thành bộ dáng gì!" Nghe xong chồng tự thuật, Vương Tường ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi﹕"Đứa bé có bị thương sao?" "Đương nhiên không có, nếu không…" "Vậy được rồi." Vương Tường ngắt lời hắn. Phương Vũ trợn mắt nhìn. "Này! Đây là Dục nhi của chúng ta mà!" Hắn đặc biệt cường điệu. "Thiếp đương nhiên biết." Vương Tường liếc mắt, lôi kéo muội muội đi về phòng, "Tiểu hài tử chơi đùa thì có gì sai? Chàng sao cứ nghĩ nó sẽ bị thương?" Nói xong liền không hề để ý tới trượng phu đang trợn mắt há hốc mồm. "Ai, nhi tử đáng thương của ta! Xem ra hai chúng ta phải tự cầu nhiều phúc." Phương Vũ nhìn nhi tử trong lòng, trong lòng vô hạn cảm thán. Lúc này, người gây ra họa Phương Hoa, hoàn toàn không nhìn đến Vũ thúc thúc, đã sớm đi theo mẹ ruột và di nương, tiếp tục chơi. HOÀN
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]