Chương trước
Chương sau
"Phương Vũ! Đừng uống nữa!" Giang Hàn rốt cục không chịu đựng nổi Phương Vũ, tức giận mắng.
"Ngươi … cút ngay!" Phương Vũ bị rượu làm tê dại đầu lưỡi, không thể tinh tường nói chuyện.
"Ngươi xem ngươi đây là bộ dạng gì! Một đại nam nhân chỉ biết dùng rượu gây tê chính mình, đây là Phương Vũ mà ta biết sao?"
"Ngươi đừng quan tâm ta!" Phương Vũ quát, gạt tay Giang Hàn ra.
Hiện tại chỉ có lấy rượu gây tê chính mình, hắn mới có thể không nhớ tới Vương Tường. Nữ nhân kia làm cho hắn vừa yêu vừa hận, đã nhiễu loạn toàn bộ cuộc sống của hắn.
Giang Hàn đoạt được bình rượu từ trong tay hắn, hắt toàn bộ rượu lên mặt hắn. "Ngươi tỉnh lại, tỉnh lại đi!"
Bị Giang Hàn hắt rượu như vậy, Phương Vũ mới tỉnh táo lại. dfienddn lieqiudoon
Ta rốt cuộc đang làm gì? Hắn nhìn mình quần áo lam lũ, bộ dạng bẩn không chịu nổi, trong lòng cả kinh. Đây là Phương Vũ lãng tử không bận tâm việc gì sao? Hắn thấy chính mình chật vật, không khỏi ửng đỏ mặt.
"Tỉnh lại đi!" Giang Hàn nhìn hắn, buồn bực nói.
"Tỉnh."
"Vậy thì tốt, chính ngươi suy nghĩ thật kỹ nên làm như thế nào đi!" Giang Hàn nói xong liền xoay người đi ra ngoài, bỏ lại Phương Vũ một mình suy nghĩ cho rõ ràng.
Phương Vũ lau rượu trên mặt, nỗi lòng dần dần thanh tỉnh.
Hắn yêu Vương Tường! Hắn chưa bao giờ nghi ngờ điều này, mà nàng cũng thương hắn! Nhưng sự tình vì sao lại trở nên như thế này?
Tỉnh táo nghĩ lại, Tường nhi không muốn rời đi cũng có nguyên nhân, thế mà hắn lại một mực yêu cầu nàng phải nghe theo mình, hắn thật sự là quá ích kỷ.
Nàng tuy rằng kiên cường, nhưng lại có nội tâm nhạy cảm. Hắn biết nàng không thể bỏ lại nước nhà của nàng, Vương ma ma của nàng, cứ như vậy đi Trung Nguyên. Nàng có trách nhiệm và tình cảm phải gánh vác.
Vậy mà hắn vẫn yêu cầu nàng từ bỏ hết thảy, để đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cho dù kiên cường như nàng, hẳn là cũng sẽ cảm thấy sợ hãi. Hắn làm sao có thể để cho nàng chịu khổ như vậy? Hắn thật sự là không biết khéo léo suy nghĩ cho nàng. Hắn tự trách.
Hắn chẳng những không thể giúp nàng, ngược lại còn mang thêm chuyện phức tạp cho nàng. Nghĩ đến nàng lúc này vì hắn mà tan nát cõi lòng, khiến cho tim của hắn níu chặt.
Hắn thật là đáng chết!
Phương Vũ lập tức đứng lên, lẩm bẩm﹕ "Ta nên đi rửa mặt chải đầu."
Nam nhi bốn biển là nhà, vì người yêu ở lại chỗ này, cũng là chuyện tốt chứ sao? Huống hồ, hắn đã thích ứng hoàn cảnh ở Nữ Nhi quốc. Phương Vũ hạ quyết tâm, hắn muốn trở về Tường nhi, nói cho nàng biết, hắn nguyện ý ở lại.
Vì nàng, cũng là vì hắn!
********* Mang theo một niềm tin mãnh liệt, Phương Vũ giục ngựa chạy nhanh về hướng Nữ Nhi quốc. Hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là﹕ Hắn yêu Vương Tường!
Bỗng nhiên, xa xa bay lên bụi mù hấp dẫn ánh mắt hắn, kèm tiếng vó ngựa truyền vào tai hắn.
Là ai? Lúc này Nữ Nhi quốc sẽ có người nào đến đây? Chẳng lẽ là Tiểu Đào hoặc Tường nhi xảy ra chuyện gì, cho nên phái người thông báo Giang Hàn? Nghĩ vậy, Phương Vũ lập tức đá chân vô bụng ngựa, chạy đến người đang đi tới.
Hai ngựa gặp nhau, con ngựa hí vang chồm lên.
Khi hai bên đều đứng lại, bọn họ mới nhìn thấy bộ dáng của đối phương.
"Tường nhi?"
"Phương Vũ?"
Hai người đồng thời kêu lên.
Trong thiên địa, cũng chỉ còn lại một đôi tình nhân, thâm tình nhìn nhau.
******** Không khí tươi vui ở Nữ Nhi quốc. dfienddn* lieqiu*doon
Tân nương lo lắng đang ngồi trong kiệu hoa chờ chú rể đến rước dâu.
"Đã đến giờ, sao người còn chưa đến?" Vương ma ma sốt ruột ở cửa thành đi lại, miệng lẩm bẩm nói.
"Đến đây! Đến đây! Đã chuẩn bị tốt hết rồi chưa?" Lý Linh từ xa xa chạy đến bên cạnh Vương ma ma, thong dong chỉ huy mọi chuyện.
"Đều chuẩn bị tốt." Vương ma ma khẩn trương trả lời, bộ dạng như lâm trận.
Nữ tướng Nữ Nhi quốc chuẩn bị xong đội hình, hộ vệ giữ kiệu hoa.
Cách đó không xa, một đội ngũ chỉnh tề chậm rãi đi tới nơi này. Xa xa có thể thấy hai vị đầu lĩnh nam tử ngồi trên lưng ngựa, một người phong lưu lỗi lạc, phóng khoáng ngông ngênh, một người ngọc thụ lâm phong, hào hoa phong nhã, hai người đều là không thể so sánh
Mà hai nam nhân, trên mặt đều mang theo một nụ cười đắc ý.
Đây là đội ngũ đón dâu của Phương Vũ và Giang Hàn.
Giang Hàn lấy thân phận là quốc vương Lan Lăng cưới Tiểu Đào tam công chúa Nữ Nhi quốc, Phương Vũ thì lấy thân phận quốc hộ quốc tướng quân Lan Lăng quốc "Gả" cho Vương Tường nữ vương Nữ Nhi quốc, thật có thể nói là song hỷ lâm môn, mọi người vui mừng.
Đương nhiên, nói Phương Vũ "Gả" cho Vương Tường là không đúng. Chỉ là Phương Vũ và Vương Tường hai người đã đạt được nhận thức chung.
Hắn đồng ý "Nhập chúa" Nữ Nhi quốc, nhưng không phải là làm phi, mà là Vương phu — vị hôn phu của nữ vương, đây là Phương Vũ yêu cầu.
Nguyên nhân chính là, trước mắt thân thể Vương Tường không khoẻ không thể đi xa, mà hắn lại không muốn để nàng không danh chánh ngôn thuận theo hắn, lại càng không muốn đứa nhỏ trở thành con hoang, cho nên biện pháp duy nhất chính là "Gả" cho nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.