"Phương Vũ! Đừng uống nữa!" Giang Hàn rốt cục không chịu đựng nổi Phương Vũ, tức giận mắng.
"Ngươi … cút ngay!" Phương Vũ bị rượu làm tê dại đầu lưỡi, không thể tinh tường nói chuyện.
"Ngươi xem ngươi đây là bộ dạng gì! Một đại nam nhân chỉ biết dùng rượu gây tê chính mình, đây là Phương Vũ mà ta biết sao?"
"Ngươi đừng quan tâm ta!" Phương Vũ quát, gạt tay Giang Hàn ra.
Hiện tại chỉ có lấy rượu gây tê chính mình, hắn mới có thể không nhớ tới Vương Tường. Nữ nhân kia làm cho hắn vừa yêu vừa hận, đã nhiễu loạn toàn bộ cuộc sống của hắn.
Giang Hàn đoạt được bình rượu từ trong tay hắn, hắt toàn bộ rượu lên mặt hắn. "Ngươi tỉnh lại, tỉnh lại đi!"
Bị Giang Hàn hắt rượu như vậy, Phương Vũ mới tỉnh táo lại. dfienddn lieqiudoon
Ta rốt cuộc đang làm gì? Hắn nhìn mình quần áo lam lũ, bộ dạng bẩn không chịu nổi, trong lòng cả kinh. Đây là Phương Vũ lãng tử không bận tâm việc gì sao? Hắn thấy chính mình chật vật, không khỏi ửng đỏ mặt.
"Tỉnh lại đi!" Giang Hàn nhìn hắn, buồn bực nói.
"Tỉnh."
"Vậy thì tốt, chính ngươi suy nghĩ thật kỹ nên làm như thế nào đi!" Giang Hàn nói xong liền xoay người đi ra ngoài, bỏ lại Phương Vũ một mình suy nghĩ cho rõ ràng.
Phương Vũ lau rượu trên mặt, nỗi lòng dần dần thanh tỉnh.
Hắn yêu Vương Tường! Hắn chưa bao giờ nghi ngờ điều này, mà nàng cũng thương hắn! Nhưng sự tình vì sao lại trở nên như thế này?
Tỉnh táo nghĩ lại, Tường nhi không muốn rời đi cũng có nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-khuynh-quoc/140036/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.