"Chẳng lẽ nàng tình nguyện hai tay dâng vương vị cho kẻ khác?" Tất cả phản ứng của nàng hắn đã đoán trước. Phương Vũ lắc đầu, chuyện đã như vậy, mà nàng vẫn ngoan cố.
"Thiếp…" trừ cách này ra, còn có cách khác sao? Vương Tường do dự hồi lâu, mới miễn cưỡng gật đầu. "Được rồi, theo ý chàng." Về phần bình loạn nên làm như thế nào, đợi sau rồi nói.
Phương Vũ thoáng hiện lên một chút đắc ý, khi nàng vẫn còn đang ngẩn ngơ, điều chỉnh tư thế, một tay ôm nàng vào trong ngực.
"A!" Vương Tường kêu thất thanh, ôm sát cổ của hắn hạng nói﹕ "Chàng làm gì vậy? Mau buông thiếp xuống!"
"Không phải ta đã nói, từ giờ trở đi, không cho phép nàng rời khỏi ta nửa bước sao?" Phương Vũ mỉm cười trả lời nàng, tiếp tục bước đi.
"Cũng không cần dùng phương pháp này mà!" Nàng sốt ruột kháng nghị, vẫn sợ ngã nên hai tay ôm chặt hắn.
"Mau thả thiếp xuống!"
Phương Vũ làm như không nghe thấy nàng nói, vẫn tiếp tục bước lên thềm đá đi lên.
"À, đúng rồi." Bỗng nhiên hắn dừng lại nói﹕ "Đợi lát nữa ta nói cái gì, nàng chỉ cần lên tiếng trả lời là được rồi, hiểu không?"
Nàng còn không kịp phản đối, hai người đứng trước đám người tụ tập trong cấm cung.
******** Phương Vũ đứng lại nhẹ nhàng thả Vương Tường xuống, để nàng dựa vào trong ngực mình, một tay vòng qua giữ lấy eo nhỏ của nàng.
"Các vị, ta là Phương Vũ." Hắn nói ra tên mình.
"Mọi người hẳn là cũng biết vị này là nữ vương Nữ Nhi quốc." Không đợi mọi người trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-khuynh-quoc/140030/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.