Nắm chặt lòng bàn tay mình lại, Ôn Tiểu Noãn nghiến răng nghiến lợi đau lòng nói lớn:
“Anh định lừa mình gạt người tới bao giờ nữa hả?”
Dường như sự cố chấp của Ôn Tiểu Noãn đã chạm tới giới hạn chịu đựng của Lăng Trạch Hàm. Đôi lông mày rậm bỗng nhiu lại phảng phất sự giận giữ ẩn duật trên gương mặt lạnh của anh.
“Em mau đi đi. Đừng để anh phải gọi bảo vệ vào.”
Lạnh nhạt đến thế là cùng…
Sự lạnh nhạt của anh như một chưởng chí mạng in hằn chi chít vết thương trên lồng ngực trái Ôn Tiểu Noãn.
Sau bao năm toan tính đủ đường thì cô ta nhận lại được gì?
Là sự ghẻ lạnh vô tình từ anh.
Hay là những giọt nước mắt tủi hờn khi nhìn anh nhận người khác là vợ, mặc dù hai người họ đã ly hôn.
“Sự thật mãi là sự thật. Em xem anh giấu được bao lâu.”
Nói xong lời rồi Ôn Tiểu Noãn đau lòng rời đi như khi cô ta đến.
Dù lời của cô ta nói không được rõ ràng nhưng ít nhiều gì cũng để lại bao nghĩ suy trong lòng Lộ Quân Dao.
“Cô ấy nói vậy là sao? Có phải anh có điều gì giấu em không?”
Lăng Trạch Hàm bước tới ôm nhẹ Lộ Quân Dao vào lòng. Cái ôm vội vã như sợ mất. Nhịp đập trái tim anh hỗn loạn và rối bời.
“Đâu có, cứ mặc kệ cô ấy đi. Dù sao thì đầu óc cô ấy cũng không được tỉnh táo.”
Khi đó vô tình Ôn Tiểu Noãn lại quay đầu lại nhìn, xuyên qua tấm kính trong suốt cô ta nhìn thấy rõ hai người họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tong-cua-lai-vo-cu/355564/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.