“Rầm” một tiếng cánh cửa liền mở toang, dáng hình nam nhân cao lớn vội vã bước vào, gằn giọng quát lớn: “Buông cô ấy ra.”
Âu Dương cẩn thận suy xét kĩ lưỡng, khi thấy Lăng Trạch Hàm chỉ tới một mình bèn cười vang mấy tiếng, giọng nói của hắn đầy sự châm chọc: “Mày cũng lớn gan đó nhỉ? Dám một mình tới cơ à?”
“Sao tao lại không dám? Mau thả vợ tao ra.” Lăng Trạch Hàm xa xăm liếc nhìn Âu Dương, mặt mày đen sạm lại, hơi thở của anh có thể làm cho không khí đóng băng, ánh mắt anh như muốn nói: nếu mày dám động tới một sợi tóc của vợ tao thì tao sẽ cho mày sớm chầu Diêm Vương.
Đáng tiếc, hiện tại trong mắt Âu Dương chỉ chứa đầy thù hận, không có lòng người, lại càng không biết sợ hãi, gã chẳng khác gì ác quỷ hút máu, ăn thịt người, đôi mắt đỏ lòm đầy ma khí.
Bàn tay gã siết chặt hơn, cảm giác như gã muốn khiến Lộ Quân Dao nghẹt thở, cô bị đày đoạ tới mức mặt đỏ tía tai, đau đến mức tím tái.
“Âu Dương, mày có còn là đàn ông nữa không hả? Sao phải bắt nạt một cô gái yếu đuối, muốn gì thì hãy nhắm vào tao đi.”
Bao nhiêu cao ngạo trong Lăng Trạch Hàm đều tan biến, giây phút ấy anh quả thực rất sợ, nếu như Âu Dương còn không buông tay thì Lộ Quân Dao sẽ không thể trụ nổi nữa, hiện tại, hơi thở của cô dần lay lắt đi, thần trí như bị lu mờ, không tỉnh táo nổi.
Lã chã rơi nước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tong-cua-lai-vo-cu/3290431/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.