“Ngươi muốn đi theo ta vào Vân Hoang Sơn Mạch?”
Chu Nhạc lộ vẻ kinh ngạc hỏi.
Phải biết rằng, quyết định này của hắn có thể nói là mười phần mạo hiểm, bởi vì bây giờ ai cũng không biết Vân Hoang Sơn Mạch rốt cuộc là tình huống gì, có khả năng sau khi đi vào liền rốt cuộc không ra được nữa. Trong tình huống này, Tiết Man lại dám đi theo mình vào, khiến Chu Nhạc không biết nên nói hắn là gan to tốt, hay là thần kinh thô tốt.
Tiết Man cười hì hì nói: “Chúng ta đã nói rõ rồi, nhiệm vụ lần này chung sức hợp tác, chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ ta, tự mình đi làm nhiệm vụ?”
Trong lòng Chu Nhạc không khỏi nổi lên một tia ấm áp, cười nói: “Được rồi, vậy thì để hai chúng ta tiếp tục hợp tác.”
“Thế này mới đúng chứ.”
Tiết Man vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Đã như vậy, vậy ta cũng xin cáo từ trước vậy, hi vọng giữa chúng ta còn có cơ hội gặp lại.”
Thấy Chu Nhạc và Tiết Man hai người đã có quyết định, Tào Cổ Nhất cũng không dừng lại lâu, hướng về hai người chắp tay, xoay người nhanh chóng rời đi.
“Chu Nhạc, chúng ta tiếp theo làm gì? Trực tiếp vào Vân Hoang Sơn Mạch sao?”
Thấy chỉ còn lại một mình hắn và Chu Nhạc hai người, Tiết Man nhịn không được mở miệng hỏi.
“Trực tiếp vào Vân Hoang Sơn Mạch, ngươi là muốn tìm cái chết sao…”
Chu Nhạc sắc mặt cổ quái nhìn hắn một cái, tựa hồ đang hoài nghi chỉ số IQ của đối phương rốt cuộc là dương hay âm, bất đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tieu-kiem-de/4994226/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.