Trịnh Tuân thấy mình ngây thơ thật, nhưng không phải bây giờ mà là trước kia. Khi đó hắn không chỉ ngây thơ mà còn ngu xuẩn như Tiết Bác Tuyển nói.
“Người ta nói đứng trước mặt người đàn ông mình yêu thì có thể ngu một chút cũng được.” Nói xong câu này Trịnh Tuân cũng tự cảm thấy buồn nôn.
Dư Khác Bạch bị lời nói của hắn làm cho sợ đến há hốc mồm, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Trịnh Tuân thấy xấu hổ lắm, trăm năm hiếm thấy một lần đỏ mặt, sau đó cúi đầu ăn mỳ.
Lúc Dư Khác Bạch phản ứng được, y không nhịn nổi bật cười, còn cười phá lên thành tiếng.
“Đừng cười!” Trịnh Tuân nghiêm túc nói: “Buồn cười sao?”
“Hơi hơi.” Bởi vì câu nói của Trịnh Tuân mà căng thẳng giữa hai người dường như cũng được buông lỏng xuống.
Trịnh Tuân ghi nhớ phải nói cho thật tốt vào, có như thế Dư Khác Bạch mới mở cửa cho hắn ở lại được.
Hắn hỏi: “Thằng nhóc kia đi đâu vậy?”
“Ai?”
“Cái người buổi sáng em đi tiễn đó.”
Vừa nhắc đến Cao Dương, trong nháy mắt Dư Khác Bạch lại bần thần.
Trịnh Tuân mất hứng, ghen tuông nói: “Vẻ mặt này của em là sao chứ? Hai người…không thể nào, em yêu anh cơ mà.”
“Anh lấy tự tin đâu ra vậy?” Dư Khác Bạch rất ít khi nói những lời thế này với người khác, thái độ của y vẫn luôn khiêm tốn, lịch sự, tuy nhiên cũng không phải từ nhỏ đã như vậy, tính cách của y bắt đầu thay đổi sau biến cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich/1889715/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.