Dư Khác Bạch tiễn Cao Dương đến tận sân bay, lần chia cách này mang lại dự cảm không tốt trong y, có lẽ rất lâu nữa hai người mới có thể gặp lại.
Y không biết Cao Dương suy nghĩ ra sao, còn y lại hy vọng trong thời gian ngắn tiếp theo cả hai có thể an tĩnh một chút, bây giờ y vẫn hơi hối hận khi kể lại quá khứ không hay cho Cao Dương nghe, mặc dù cậu ta bảo không ngại, còn nói muốn ở lại bên y, nhưng trong lòng nghĩ thế nào, trong mắt thấy ra sao, y không biết được.
“Cậu sẽ nhớ tớ chứ?” Cao Dương đứng ở quầy kiểm tra an ninh, cau mày nhìn thẳng Dư Khác Bạch.
Đêm qua cậu ta không ngủ được, đến giờ mắt đã đỏ ửng lên.
“Sẽ.” dư khác bạch cười với cậu ta: “Cậu là người bạn thân nhất của tớ.”
Cao Dương không thể làm gì khác hơn, bất kể cậu ta nói gì đi nữa, Dư Khác Bạch vẫn trả lời như vậy. Cậu ta đột nhiên ôm chầm lấy Dư Khác Bạch, y cũng lịch sự đáp lại, lịch sự đến mức khiến lòng Cao Dương ê ẩm.
Những bí mật nho nhỏ nơi sân trường, những kí ức từng đêm đột nhiên ập đến, vậy mà giờ khắc này phải xóa đi, chuyện tình cảm cũng như vậy, không phải ai cố gắng thì đều sẽ có kết quả đâu. Nếu tình yêu có thể phân biệt được phải trái thì trên thế giới này đã không nhiều người hồn tiêu phách lạc như vậy.
“Tớ đi đây.” Cao Dương buông Dư Khác Bạch ra, hít một hơi thật sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich/1889714/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.