Tư Đồ Lượng nhìn thấy Lâm Bắc Phàm và hai mươi lăm người phía sau hắn, trong lòng có một chút bất ngờ, cả người run lên, giống như là một con dê đối mặt với hai mươi lăm con dê vậy, thoạt nhìn có vẻ vô cùng thương cảm.
"Sư phụ, anh... anh muốn làm gì? Anh.. anh không phải muốn huấn luyện tôi thành một cao thủ sao? vậy sao không giao mấy cái sách như Cửu Âm Chân Kinh, Càn Khôn Đại Na Di, hay là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo gì đó cho tôi, để tôi tự học tập"
Tư Đồ Lượng cảm thấy giọng nói của mình cũng đã thay đổi, giống như lá rụng mùa thu vậy.
Nụ cười trên mặt của Lâm Bắc Phàm cũng trở nên hiền lành và hòa ái hơn, vô cùng thân mật, giống như là một người cha hiền từ ái vậy, nói ra những lời thoải mái vô cùng: "A Lượng à, sư phụ vì muốn con trở thành cường giả chân chính, phải hao rất nhiều tâm tư, tốn rất nhiều tinh lực, cho nên con nhất định phải thông cảm cho sư phụ!"
"Rầm!"
Tư Đồ Lượng dùng sức nuốt nước miếng, đưa mắt nhìn về hai mươi lăm người đàn sau, những người này đều nghiêm nghị cả, giống như là những tảng băng đi từ trong tủ lạnh ra vậy, không nói không cười, nhưng lại có một khí thế làm cho hắn khó thở. Hắn cười gượng một tiếng, nói: "Sư phụ à, anh.. anh muốn truyền thụ võ công cho tôi, cũng không cần nhiều sư huynh vậy chứ?"
"Bọn họ không phải là sư huynh của cậu, mà là những người tôi tìm đến giúp đỡ!"
Lâm Bắc Phàm vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553900/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.