Cả đám người Trương Minh Thắng không giỏi được cái gì cả, nhưng mà công phu diễn trò phải nói là trùm cuối, bọn họ lao ra khỏi khách sạn, nước mắt chảy ròng ròng, khóc lóc kêu lên: "Heo mi, heo mi, mấy người Tân Cương bên trong điên rồi, bọn họ gặp người là cướp, cướp điện thoại di động, tiền bạc, thẻ tín dụng, ngay cả quần áo giầy dép cũng bị cướp!"
Phó Cách thì nằm lăn lộn trên mặt đất, khóc lớn: "Bọn họ hung ác tàn bạo, nhìn thấy nam thì chặt ra thành mười khối, còn nhìn thấy nữ thì thông hết lỗ, người đâu, mau đến cứu chúng tôi!"
"Không tốt, bọn họ muốn đi ra, chạy mau!"
Từ Chính cũng kêu ầm lên.
Những người xung quanh đang muốn xem náo nhiệt, nghe bọn họ nói như vậy, đều giật mình lui về sau, sợ những người Tân Cương này lao từ trong ra, làm những chuyện không bằng cầm thú với họ.
Trương Minh Thắng khóc lóc rất là thê thảm, kêu gào liên tục:" Bọn chúng, bọn chúng đều là cầm thú, bọn chúng dám làm chuyện này với tôi... xỉ nhục sự trong sạch của tôi!"
Những người chung quanh nghe mà muốn xỉu, không phải chỉ có đàn bà con gái mới bị như vậy sao? Tại sao đàn ông cũng bị? Nhưng mà, nhìn bộ dạng và quần áo của bọn họ, quả thật giống như đã bị đám Tân Cương này cưỡng hiếp vậy, có vài người con trai ở đây không nhịn được nắm chặt quần áo của mình lại, sợ mấy người Tân Cương này đột nhiên xông ra đè họ xuống.
Triệu Phong khóc lóc thê thảm: "Bọn chúng, bọn chúng quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553793/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.