Lâm Bắc Phàm và Mục Nghiên Kỳ chạy đến khách sạn, đã nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Trương Minh Thắng bị mấy người Tân Cương đánh cho tơi bời, cả đám nằm trên mặt đất khóc như cha chết vậy, không ai đứng dậy nổi cả.
Con mẹ nó, nói thế nào cũng là mười mấy người, sao lại bị ba bốn người Tân Cương đánh cho thê thảm vậy?
Lâm Bắc Phàm nhíu mày, thở dài một hơi, bước đến vài bước, đỡ đám người Trương Minh Thắng dậy, hỏi: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Từ Chính và Trương Minh Thắng hai người bị đám Tân Cương đánh cho khiếp đảm, đột nhiên có người đến đỡ mình, lập tức kêu ầm lên, hai tay quơ loạn um sùm, cho đến khi bình tĩnh lại, nghe được giọng nói của Lâm Bắc Phàm, bọn họ mới cảm giác là tim của mình vẫn còn đập, liên tục kêu lên: "Lão đại, anh rốt cục đã tới, hù chết chúng tôi!"
Những người khác cũng giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, gào khóc um sùm: "Lão đại, anh rốt cục đã tới!"
Đôi mắt đẹp của Mục Nghiên Kỳ chớp chớp, nhìn vào đám người Tân Cương, sắc mặt hơi đổi, không ngờ mấy người Tân CƯơng này lại chính là những người mà tổ hành động đặc biệt của mình giám sát mấy ngày hôm nay, nhưng mà cũng không phải toàn bộ, còn có một vài người không ở đây. Nhưng mà, những ngày trước toàn là giám sát từ xa, cho nên cũng không thấy rõ dung mạo của họ, bây giờ nhìn gần như vậy, hiển nhiên là trong lòng nàng vui mừng không ngớt rồi.
Mấy người Tân Cương này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553792/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.