Theo thực tế, Triệu Chỉ Tuyết nghĩ Lâm Bắc Phàm là một người tuy rất vô sĩ, không phải người tốt, nhưng mà chỉ là vẻ bề ngoài thôi, vừa nãy đối phương chống đối mình, giống như có thù oán với mình, nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy khác, đối phương không có tiền, mà cũng tha thiết mời mình đi ăn, còn sợ mình ăn không đủ no, cùng lúc đó mình bị ba tên lưu manh làm nhục, liền ra mặt giúp mình, từ điểm này cho thấy, đối phương cũng không giống như một người xấu như trong tưởng tượng của mình.
Trước mặt nguy cơ, có ai lại vì một người mới quen mà mạo hiểm chứ?
Triệu Chỉ Tuyết giãy dụa ngồi dậy, nhưng thật không ngờ tay hai mền nhũn, cả người rơi xuống đất, một lần nữa hét lên, giống như là muốn té chết vậy.
"ầm"
Cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, hai gã to con xuấ thiện, thấy vẻ thống khổ của nàng, nhất thời nhe răng cười nói: "Thế nào? Muốn chạy trốn? Mau chạy đi, tao ở đây chờ nè, xem mày chạy ra khỏi cửa này thế nào?"
Triệu Chỉ Tuyết cảm thấy đau đớn khắp người, lạnh lùng nói: "Bọn mày, bọn mày dám bắt tao, tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày!"
Tên kia bước đến trước mặt Triệu Chỉ Tuyết, giơ tay túm lấy cái cằm của nàng, cười dâm nói: "Mày không bỏ qua cho bọn tao? Tao nghĩ tao một hồi cũng sẽ không bỏ qua cho mày, một con nhỏ lộn xộn như vậy, thật không biết là Huyết Sắc Hoàng Hôn tại sao lại cho mày đi chấp hành nhiệm vụ nữa?"
"Mày, sao mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553701/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.