Tiêu Nhạn Tuyết cười cười nói tiếp: "Bảo vật đầu tiên là ở đây. Đây là một đoạn băng phách đàn hương có chiều dài một trượng, chiều rộng khoảng một vòng tay. Mọi người điều biết băng phách đàn hương này sống trên đỉnh cực bắc tuyết sơn. Mấy năm mới có thể dài ra một đoạn nho nhỏ, nhưng chỉ cần đặt một đoạn gỗ này vào trong phòng thôi có thể khiến cho trong phòng luôn luôn mát mẻ. Còn nếu lấy băng phách đàn hương là dụng cụ chuyên đựng vật liệu thì vật đặt trong đó trăm năm không thối rữa. Mặt khác chỉ cần để một mảnh nhỏ băng phách đàn hương trên người là có thể trách được thiên hạ độc trùng. Đây có thể nói là bảo vật của thế gian cũng không quá!"
"Cho hỏi kiện bảo vậy này giá bao nhiêu bạc?" Một âm thanh có vẻ vội vàng vang lên, mọi người theo hướng phát ra liền nhìn thấy Nam Cung Thế Gia Nam Cung Thiên Hổ hỏi.
"Thì ra là Nam Cung nhị gia..." Tiêu Nhạn Tuyết cười thản nhiên: "Băng phách đàn hương mộc giá khởi điểm là hai mươi vạn lượng!"
Nam Cung Thiên Hổ lớn tiếng nói: "Băng phách đàn hương mộc này Nam Cung Thế Gia chúng ta muốn có. Tại hạ xuất ra bốn mươi vạn lượng!" Tất cả mọi người điều biết Nam Cung Thế Gia Nhị công tử Nam Cung Nhạc chết thảm, đến nay thi thể vẫn chưa được đưa trở về nhà, hồn chưa về quê cũ. Hơn nữa gần đây trời có vẻ nóng hơn rất nhiều. Ngay cả có hương liệu tốt nhất cùng với thủ đoạn bảo trì nhiệt độ tốt nhất cũng không có cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-truyen-thuyet/1387904/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.