Bịt mắt mà có thể bắn trúng tám cái cốc, khả năng thế này rõ ràng có thể dùng hai từ “truyền kỳ” để hình dung.
Lúc này xung quanh đều vang lên tiếng vỗ tay reo hò náo nhiệt.
Sau khi bắn xong, Trịnh Khôn tháo lớp vải bịt mắt nhếch miệng cười, đi tới trước mặt Diệp Thiên: “Tiểu tử, thế nào?”
Diệp Thiên tỏ vẻ tán thưởng: “Không tồi, không hổ là nhân vật truyền kỳ trong lời đồn, thực lực quả nhiên khiến người ta phải ngạc nhiên”.
Trịnh Khôn nghe vậy thì lại càng tỏ ra kiêu căng hơn: “Giờ đến cậu rồi đấy”, nói rồi, hắn đi sang bên để Diệp Thiên tới khu bắn súng.
“Tôi có một yêu cầu”, Diệp Thiên cười nói.
Trịnh Khôn chợt tỏ thái độ khó hiểu: “Có yêu cầu gì?”
Những người xung quanh hắn bắt đầu khó chịu: “Tiểu tử, tôi thấy cậu sắp bại trận rồi nên mới đòi hỏi phải không? Hay giờ thấy sợ nên đòi rút lui? Ha ha ha”
“Đúng vậy, mất mặt quá đi”.
Đám người xôn xao mỗi người một câu với thái độ châm chọc mỉa mai Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười lạnh lùng: “Sau khi tôi bịt mắt, hy vọng ở đây có người đưa tôi ra ngoài chạy chừng một ki lô mét, sau đó đi vòng quanh khu phức hợp thể thao này mười vòng khiến tôi bị loạn phương hướng rồi hãy để tôi bắt đầu bắn”.
Cái gì?
Diệp Thiên dứt lời, tất cả những người xung quanh đều cảm thấy giật mình ngỡ ngàng.
Tên này bị điên rồi sao?
Sao lại muốn chơi kiểu đó?
Nên biết rằng Trịnh Khôn có thể làm vậy hoàn toàn vì hắn có khả năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than/766393/chuong-861.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.