Trịnh Khôn càng ngày càng cảm thấy khó chịu, có điều hiện giờ hắn ta lại không thể hiện ra ngoài mặt.
Hắn ta muốn tập trung dạy cho Diệp Thiên bài học nhớ đời trong cuộc so tài sắp diễn ra, khiến cho Diệp Thiên phải quỳ xuống xin tha, đây mới chính là sự sỉ nhục nặng nề nhất.
“Đúng, cứ vậy mà làm”, Trịnh Khôn nghĩ thầm. Sau đó hắn quay sang nói với Diệp Thiên. “Tiểu tử, cậu cho rằng mình lợi hại lắm sao?”
Diệp Thiên cười lạnh lùng: “Cho dù quy định thi thế nào cũng vẫn có thể chiến thắng thì đó mới gọi là lợi hại”.
Trịnh Khôn nghe xong thì càng tức tối hơn. Tên này quả thật ngông cuồng. Trong đôi mắt hắn còn hằn lên ánh nhìn tôi độc.
Hắn trợn mắt nhìn Diệp Thiên: “Chúng ta bịt mắt thi bắn súng, thế nào?”
Diệp Thiên khẽ nhếch miệng: “Bịt mắt bắn súng?”
“Không sai, bịt mắt sau đó bắn đổ mười cái cốc với khoảng cách mười mét. Ai bắn được nhiều thì người đó thắng”, Trịnh Khôn nói với giọng đầy thách thức.
“Được thôi”, Diệp Thiên đồng ý mà không hề do dự.
“Hừ…”, trong mắt Trịnh Khôn hiện lên ánh nhìn đầy phức tạp và thần bí, giống như hiện giờ hắn đã có âm mưu gì rồi vậy.
Câu trả lời không chút do dự của Diệp Thiên đương nhiên khiến tất cả mọi người ở đây đều phải ngỡ ngàng vì bọn họ không thể ngờ rằng Diệp Thiên lại có thể đồng ý nhanh chóng đến vậy.
Đến cả Mặc Trần Huy cũng không khỏi ngỡ ngàng, ông ta khẽ giọng nói với Diệp Thiên: “Cậu Diệp, bịt mắt bắn súng vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than/766392/chuong-860.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.