"Cái gì?" Mạnh Hải sửng sốt, vội đứng đậy liếc qua.
"Đúng thật! Chẳng lẽ Thanh Thanh cũng ở đây?" Mặt Mạnh Hải vui vẻ vô cùng, ngó nghiêng bốn phía, nhưng ở đây còn chẳng có lấy một cô em ra trò nào cả, nói gì đến Tô Thanh Thanh.
"Sao vậy kìa? Thanh Thanh chắc sẽ không bỏ con gái nuôi ở đây mình đâu nhỉ?" Mạnh Hải rối rắm.
Tôn Minh cũng sửng sốt, sau đó cười to: "Tôi biết rồi Mạnh thiếu gia ạ, gì mà con gái nuôi cơ chứ, có mà cô Tô lấy cớ thì có. Giờ lợi dụng người ta xong xuôi rồi bỏ đó. Chắc chắn là vậy."
"Thật sao?" Mạnh Hải vui ra mặt, thế thì mình lại có cơ hội rồi.
"Tôi chắc mà." Tôn Minh gật gù đắc chí: "Tôi mà cậu Mạnh cũng không tin được sao? Vả lại với thân phận của cô Tô, sao có thể tuỳ tiện nhận nuôi một con bé trông rõ chán thế được."
"Ha ha, chắc chắn là vậy." Mạnh Hài cười to, nhưng sau mặt bỗng lạnh tanh: "Mẹ kiếp, cũng tại con đĩ non này mà đêm hôm đó chúng ta mới thành ra nông nỗi kia, tởm lợm."
Tôn Minh hiểu ý liền: "Vậy, tôi dần nó một trận?"
"Đi thôi, tôi phải tự tay dần con đĩ non này mới được." Ánh mắt của Mạnh Hải bao phủ sự hung ác: "Dám gọi người con gái của tôi là "mẹ nuôi" à? Tôi sẽ xé nát miệng của nó."
Bọn họ vừa nói, vừa đứng dậy, hung hăng đi về phía Tiểu Vũ Mao.
"Con đĩ non này, ăn tôm hùm trông ngon quá nhỉ, mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995618/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.