Bốp!
Hắn vừa dứt lời thì một phát tát dứt khoát giáng xuống vang lên. Thấy dấu tay hằn rõ trên mặt Dương Thiệu Văn, cả bốn người đều đờ đẫn hết cả.
“Tiểu tử, mồm mép nói năng cũng phải sạch sẽ một chút, cẩn thận không hoạ từ miệng mà ra.”
Lâm Khuê tiến lên trước một bước, mặt không hề để lộ cảm xúc nhưng sự lạnh lùng trong giọng nói của anh lại khiến người ta không dám nhìn trực diện.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao?”
Dương Thiệu Văn xoa xoa một bên má rồi ngây người mất một lúc, khi hắn phản ứng lại thì mặt mày bắt đầu trở nên dữ tợn.
“Tiểu tử, tao đảm bảo mày nhất định sống không được mà chết cũng không xong đâu.”
Thấy Dương Thiệu Văn tức giận, La Vinh Hoa và Chu Khang đứng sau đều cười phá lên.
“Ở đâu ra tên quê mùa này thế, đến Dương thiếu gia còn dám đánh, đúng là không biết sống chết thế nào đây mà.”
“Đúng vậy, ha ha, giờ thì có kịch hay để xem rồi.”
Chỉ có Lạc Vinh hơi cau mày rồi cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
“Hình như mình đã gặp người này ở đâu.”
…….
“Để tao sống không bằng chết cơ à? Khẩu khí không tồi.” Lâm Khuê cười lạnh lùng, anh định tiến lên phía trước một bước nhưng bị Diệp Thiên dùng tay ngăn lại.
Diệp Thiên vẫn giữ vẻ mặt y như ban đầu, rồi nhìn cả ba người: “Bây giờ, cút!”
Giọng nói lạnh lùng của anh mặc dù không quá lớn nhưng lại mang một ngữ khí không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995439/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.