Xoẹt!
Lời nói của Diệp Thiên khiến sắc mặt của cả ba tên trắng bệch lại, đặc biệt là Dương Thiệu Văn, hắn sợ hãi đến mức cứ thế run lẩy bẩy. Hắn biết Diệp Thiên không phải nói chơi.
Thấy cả ba tên cúi đầu không có bất cứ động tĩnh nào, Diệp Thiên mới hắng giọng: “Còn một tiếng đồng hồ, chúng mày tự cầu phúc cho mình đi.”
Vừa dứt lời thì cả ba tên lúng túng rối bời, vội rút điện thoại ra.
Thấy vậy Diệp Thiên mới quay đầu lại nhìn về Lạc Vinh nãy giờ không hề lên tiếng.
“Anh… Tôi, tôi không làm gì cả, cũng không nói gì cả.”
Lạc Vinh cố nuốt nước bọt, trong giọng nói không tránh khỏi run rẩy. Trong thâm tâm hắn đã đoán ra được thân phận của Diệp Thiên.
“Đi đi, tai mắt nhiều không phải chuyện tốt.” Diệp Thiên chắp tay đứng thẳng, giọng nói vẫn điềm nhiên như thường.
“Vâng, vâng, cảm ơn anh. Nhà họ Lạc đảm bảo tuyệt đối không đối đầu với anh.”
Nói xong, thấy Diệp Thiên còn chưa nói hết câu, Lạc Vinh vội khom lưng cúi đầu với Diệp Thiên rồi mới quay người rời đi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, lưng hắn đã đầm đìa mồ hôi, đến quay đầu lại nhìn hắn cũng không dám nữa.
Có Lâm Khuê trông chừng bọn họ, Diệp Thiên cũng không muốn mất nhiều thời gian, anh chắp tay ra sau rồi đi tới phía trước căn nhà lá.
“Lão Huyền, cố nhân tới thăm, ông không đến mức đóng cửa không gặp chứ?”
Giọng Diệp Thiên bình thản nhưng lại như có sức vang vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-chien-than-2/1995437/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.