Chương trước
Chương sau
Lúc này Bách Mi cũng không nói gì thêm nữa, như thể cô ta mặc nhiên cách nói vừa rồi của Bạch Ngục.

“Vậy thì bắt đầu đi.”

Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các xua tay, lên tiếng.

Từ đầu tới cuối, người làm chủ trì như ông ta không lên tiếng lời nào, như thể chỉ là người đứng bên quan sát xem sự việc tiến triển thế nào chứ cũng không nhúng tay vào làm gì.

“Đợt đã.”

Đúng lúc này, Doanh Quân đột nhiên lên tiếng: “Vậy việc thuyết phục Thiên Khải thế nào rồi? Nếu như có cậu ta tham gia thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.”

Hắn sáng cả mắt lên. Là người nhà họ Doanh, sự việc của Doanh Đông, hắn đương nhiên nghe nói.

Chỉ đáng tiếc Doanh Đông quá tự kiêu, lại sơ suất nên không thể ở bên Thiên Khải, do vậy mới dẫn tới kết cục bị Diệp Thiên tóm gọn. Thế nhưng thực lực của Thiên Khải, Doanh Quân thừa nhận là rất mạnh.

Ở đây ngoại trừ Bắc Dương và người bịt kín kia ra thì những người còn lại chưa chắc đã là đối thủ của Thiên Khải.

Nếu như một người như vậy mà hợp tác với bọn họ thì thật sự quá tốt.

Bắc Dương lắc đầu, nói: “Người này rất thận trọng, vả lại hắn cũng không phải là Minh Chủ của Võ Minh. Nếu hợp tác với hắn thì e rằng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, và rất mạo hiểm. Thôi bỏ đi.”

“Đương nhiên, nếu như hắn đứng về phía đối phương cũng phải đối phó luôn cả với hắn.”

Nghe tới đây, Doanh Quân gật đầu với vẻ mặt thất vọng.

“Vậy thì bắt đầu đi.”

Ngay sau đó, đám người nhảy vọt lên đỉnh của mê cung Thiên Ngoại.

Đứng ở trên, bọn họ phóng tầm mắt nhìn về phía trước. Ở đây giống như đồng bằng, diện tích vô cùng lớn, chí ít cũng phải rộng bằng mấy cái sân bóng đá.

“Quả là vĩ đại.”

Sau khi đứng lên trên, mọi người đều trầm trồ tán thưởng. Một kiến trúc kỳ vĩ thế này thật khó có thể tượng tượng ra làm sao nó có thể ở một nơi thế này được. Quả thật khiến người ta phải ngỡ ngàng.

Bắc Dương nhịn cười, tỏ vẻ tự đắc.

Bắc Thiên Các không chỉ tự hào vì có một người có thực lực như ông ta hay có những thiên tài thực lực hùng hậu mà quan trọng hơn cả là một vị trí địa lý được thiên nhiên ưu ái cũng như cả kiến trúc được người xưa để lại.

Ví dụ như mê cung Thiên Ngoại này, chắc chắn là nơi mà đến cả khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không thể làm được.

“Có hai lối ra, một lối đi thẳng tới ngọn núi thứ ba, một lối nằm ở giữa.

Ở giữa có một căn phòng nhỏ, thế nhưng không phải là địa chất thiên thạch mà chỉ là căn phòng bình thường.

“Bên trong đó có không ít quái vật rừng sâu, lát nữa xem mọi người sắp xếp thôi. Sau khi sắp xếp xong, bên ngoài còn một bộ máy có thể điều khiển lối vào của mỗi một con đường.”

“Tới lúc đó các người chỉ việc chặn đứng toàn bộ con đường của những người khác và để lại những con đường không bị chặn cho người của thế lực mình là được.”

“Còn về tôi, thì tôi phải đi sắp xếp cho những người đi theo lối đường bộ trên cầu, đợi kết quả của các người thôi.”

Nói xong, Bắc Dương chắp hai tay ra sau, chỉ mất mấy bước nhảy vọt, ông ta đi về hướng ngọn núi thứ ba.

“Trông cả vào hai vị rồi.”

Doanh Quân gật đầu nói với Bạch Ngục và Bách Mi, sau đó rời đi.

Tô Vân Hải vì mới tranh luận với Bạch Ngục nên lúc này cũng không nói gì thêm mà nhấc chân rời khỏi vị trí cũ.

Còn người bịt kín từ đầu đến chân kia cũng di chuyển, thế nhưng trước khi rời đi, người này còn nhắc nhở một câu: “Diệp Huy đi ở đường số mười lăm, đừng để hắn xảy ra chuyện gì.”

Nói rồi, người này cũng rời đi.

Bạch Ngục nhìn bóng hình mấy người rồi lạnh lùng lên tiếng: “Nếu không phải vì kế hoạch lớn của Bạch Cốt Hội thì mấy người này tôi cũng muốn diệt sạch.”

Bách Mi nhìn bóng hình người bịt kín kia, thầm nhủ: “Xem ra người này là người nhà họ Diệp.”

“Người này có liên quan gì đến Diệp Thiên?”

“Khi Diệp Huy và Diệp Thiên gặp mặt, rõ ràng là không quen nhau…”

Khi Bách Mi còn đang mải suy nghĩ thì Bạch Ngục lên tiếng: “Nhanh lên chút đi, sắp xếp mấy con quái vật này vào đã, tránh lãng phí thời gian.”

Bách Mi lập tức di chuyển.

Sau khi hai người chạy được cả trăm mét thì cũng tới được căn phòng nằm ở giữa.

“Bịch, bịch…”

Sau khi đáp đất, bọn họ đã nghe thấy những âm thanh dị thường phát ra từ bên trong căn phòng.

Khi Bạch Ngục mở cửa căn phòng thì một cảnh tượng khiến người ta phải rùng mình hiện ra.

Bên trong toàn là những quái vật dị dạng, đầu tóc rối bời, toàn thân nổi cộm lên nào thịt là thịt, sau khi mở miệng, chúng để lộ ra hàm răng phải đến cả hàng chục năm không đánh. Và có thể nói rằng không thể dùng từ ‘ố vàng’ để miêu tả bộ răng của chúng nữa. Bộ răng đó còn có không ít những mảng bám đen sì.

“Giữ chắc túi thơm. Những quái vật này sẽ tưởng rằng gặp đồng loại nên không ra tay. Nếu như để mất túi thơm thì rắc rối đấy.” Bạch Ngục lên tiếng nhắc nhở.

“Mặc dù đều là võ sĩ tầng thứ tám, thứ chín nhưng cũng không địch lại nổi số lượng lớn thế này đâu.”

Hắn đảo mắt nhìn đám quái vật này ít nhất cũng phải có tới hơn ba mươi con. Con nào con nấy đều đang bị xích bằng đoạn xích sắt.

Vì bên trong căn phòng chỉ toàn là khí tức khác biệt nên có thể áp chế thú tính của đám quái vật này, do vậy mà chúng không thể hiện trạng thái quá dữ tợn.

Sau đó, Bạch Ngục và Bách Mi liền tháo xích sắt trên người đám quái vật này và thả bọn chúng vào bên trong từng con đường đi. Bọn họ cũng không thả vào bên trong con đường đi của Diệp Thiên quá nhiều vì dù gì tối hôm qua bọn họ cũng đã thử trước Diệp Thiên rồi.

Đối với võ sĩ tầng thứ mười mà nói thì sự tồn tại của đám quái vật này chẳng qua cũng chỉ là mấy tấm bia di động mà thôi.

“Mấy cái cần điều khiển này có lẽ là bộ máy điều khiển lối vào mê cung?”

Sau khi thả đám quái vật vào trong, Bách Mi chỉ vào một cần điều khiển bên trên bức tường của mỗi lối ra.

Có thể điều khiển lên xuống.

“Thử là biết.”, Bạch Ngục giơ tay ra nắm chặt lấy một cần điều khiển.

Vốn dĩ cần điều khiển đang hướng lên trên, giờ hắn kéo xuống dưới.

Giây phút sau đó.

Một loạt âm thanh vang lên và trông thấy ngay một cánh cửa bằng đá rất lớn từ từ hạ xuống.

Cánh cửa này cũng được làm bằng thiên thạch.

Thấy cảnh này, Bạch Ngục tỏ vẻ kinh ngạc, hắn bật cười ha hả: “Hoá ra là vậy, lại còn có cửa đá nữa. Vậy chẳng phải là chỉ cần kéo xuống, cửa đá hạ xuống thì những người bên trong đừng mong ra ngoài sao?”

Kể cả là võ sĩ tầng thứ mười cũng không thể để lại chút dấu tích gì trên mê cung này, vậy đương nhiên là không thể có người ra nổi rồi.

Công tắc ở bên ngoài, chỉ cần mở hoặc đóng từ bên ngoài mà thôi.

Bách Mi không nói gì, cô ta vô thức nhìn về phía con đường mà Diệp Thiên đi.

Cảnh này đột nhiên bị Bạch Ngục trông thấy. Hắn nhếch miệng lên rồi lập tức phi người qua. Quả nhiên, hắn giơ tay điều chỉnh cần điều khiển xuống.

Cánh cửa đá từ từ hạ xuống, chặn đứng lối đi.

“Chỉ cần không có người nào bên ngoài giúp đỡ thì tên họ Diệp này chắc chắn bị giam ở đây đến chết.”

Bạch Ngục tỏ vẻ vô cùng sảng khoái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.