Hơn 7 giờ sáng, Kiều Tĩnh Thi đã có mặt tại phòng khách, sau một đêm vật lộn với men rượu trong người.
Cả đêm qua, không biết cô đã nôn hết bao nhiêu lần. Dù hiện giờ còn rất mệt, nhưng cô vẫn lết ra khỏi phòng, vì biết có ai kia đang chờ.
Và quả nhiên đúng như cô nghĩ. Vừa ló mặt xuống tới, cô đã thấy người đàn ông kia chễm chệ ngồi chờ trên sofa.
"Vẫn xuống giường nổi à?"
Còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy lời lẽ mỉa mai của đối phương, nhưng Kiều Tĩnh Thi là ai chứ? Cô cũng đâu phải dạng vừa.
Sau khi thong thả ngồi xuống ghế, cô mới kiêu ngạo đáp trả:
"Bấy nhiêu đó chả nhầm nhò gì."
"Phải rồi, chả nhầm nhò gì cả. Chỉ nôn suốt đêm thôi, nôn tới mặt mày tái mét, môi mỏ khô khan, đày đọa người khác cả đêm không ngủ."
Chất giọng đầy hậm hực của người đàn ông vang lên, khiến Kiều Tĩnh Thi thoáng ngây ra. Đại não bắt đầu vận hành nhanh chóng, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, nhưng giờ đầu óc cô cứ mụ mị, không thể nhớ rõ điều gì, nên đành hỏi thẳng cho nhanh.
"Ý anh là sao?"
Lúc này, Vũ Tư Thần chỉ nhếch môi một cái, rồi mới nói:
"Uống ít quá mà, nên không nhớ gì cũng phải."
Câu trả lời móc mỉa, không liên quan càng khiến Kiều Tĩnh Thi chau mày.
"Rồi cô ngây ra đó làm gì? Còn không mau vào bếp ăn sáng đi, rồi theo tôi về Vũ gia."
"Đi luôn đi. Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tham-yeu-em/2711867/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.