Đến lúc đứng trước cửa phòng của Liễu Vân rồi. Vũ Tư Thần vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của người con gái ấy. Đó cũng là khoảnh khắc hai chiếc nhẫn trong tay họ được va chạm vào nhau.
*Cốc cốc cốc.
Gõ cửa chỉ cho có lệ, sau đó Vũ Tư Thần đã trực tiếp mở cửa, cùng Kiều Tĩnh Thi bước vào trong. Khiến Liễu Vân và Vũ Kính Dương đều bất ngờ nhìn ra cửa.
"Ba, mẹ!"
"Là tiểu Thần đó à, mau mau, qua đây với mẹ nào!"
Vừa gặp được Vũ Tư Thần, Liễu Vân đã vui mừng ra mặt, bà còn nhanh chóng gượng người ngồi dậy, chào đón cậu con trai của mình.
Riêng Vũ Kính Dương chỉ lướt mắt nhìn qua anh một vài giây, còn lại đều tập trung ánh mắt nhìn về phía Kiều Tĩnh Thi.
Lúc này, cô cũng cúi đầu lễ phép chào hỏi hai vị trưởng bối ấy với nét mặt đơn thuần, tự nhiên nhất.
Và khi Vũ Tư Thần ngồi xuống giường, cạnh mẹ mình thì anh mới tạm buông tay Kiều Tĩnh Thi ra.
"Mẹ, con nghe dì Lệ người làm nói mẹ lại bị mệt à? Giờ đã khỏe hơn chưa?"
"Bệnh của mẹ con cũng rõ mà, sáng mệt, trưa mệt là chuyện bình thường, đâu phải lạ lẫm gì. Sáng nay ba con cũng gọi bác sĩ tới khám cho mẹ, giờ đã khỏe hơn rồi, con an tâm đi ha."
Bấy giờ, ánh mắt của Liễu Vân đã chuyển sang cô gái đứng phía sau con trai mình, còn chưa biết là ai, bà ấy đã mỉm cười ôn nhu với cô, rồi dịu dàng hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tham-yeu-em/2711865/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.