Bên ngoài cửa tiệm còn treo tấm bảng tạm ngừng phục vụ, có hai người đang đứng ở ngay cửa, bọn họ dựa vào vách tường, thái độ cà lơ phất phơ.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Lân thở dài nhẹ nhõm, có người đứng canh trước. cửa, chứng minh Tân Hiểu Vi vẫn chưa rời khỏi đây!
Hắn xuống xe, nhanh chóng đi gần về phía tiệm café!
Vừa đi vào, hai người đàn ông kia đã giơ tay chặn hắn lại: “Người anh em, không nhìn thấy chữ trên tấm bảng à? Tạm ngừng phục vụ! Đi chỗ khác chơi!”
Diệp Lân nhướng mày, sau đó hắn đột nhiên giơ cánh tay, hai người bọn họ lập tức cảm nhận được có thứ gì đó đập vào gáy.
Ngay sau đó, cả hai đã đổ rạp xuống đất. Cho tới cuối cùng, bọn họ vẫn không biết Diệp Lân ra tay bằng cách nào. Còn Diệp Lân thì bước thẳng tới cầu thang!
Bước lên trên, hắn vừa đi tới góc rế tầng một thì nghe thấy âm thanh phát ra từ tầng hai.
“Gửi tin nhắn cho Giang Uyển Uyển có tác dụng không? Tôi đã nói rồi, Giang Chấn Nam không quản được chuyện này đâu, bây giờ lập tức gọi ngay cho Diệp. Lân, bảo hắn ta tới đây!”
Giọng nói này là của Đào Đăng Vân. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng cháu trai này đánh bố mày một bạt tai, lần trước còn phải quỳ xuống trước mặt hắn, hôm nay mà không xử chết hắn ta thì tên của ông đây sẽ viết ngược!”
“Tôi không có số điện thoại của anh ta.” Giọng nói của Tần Hiểu Vi cũng vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-te-chien-than/3537103/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.