Trong phòng làm việc, Giang Uyển Uyển tháo kính mắt, cười như không đánh giá Diệp Lân từ trên xuống dưới, cô ta nhìn hắn như muốn nói cuối cùng anh cũng rơi vào tay tôi.
Để tránh chịu thiệt, Diệp Lân cũng đưa mắt nhìn lại cô ta.
Giang Uyển Uyển trông thấy Diệp Lân đang nhìn mình, cô ta trừng mắt lên nói: “Mắt anh nhìn đi đâu đó!”
Diệp Lân ho khan đi sang bên cạnh, đặt mông ngồi xuống.
Giang Uyển Uyển cười hắc hắc nói: “Được rồi, bây giờ anh đã là thuộc hạ của tôi, tôi ra lệnh anh nói cho tôi biết, làm sao anh cứu được ba tôi, còn nữa, đàn chị Bạch Dao và đàn anh Chu Thụy nói anh phạm tội rốt cuộc là chuyện gì, anh khai thành thật cho tôi!”
Diệp Lân cạn lời, sau đó hắn ngước mắt nhìn Giang Uyển Uyển nói: “Trước đây ba cô từng gặp nguy hiểm, tôi tình cờ cứu được ông ấy, còn chuyện mà Chu Thụy nói, cô cũng thấy thái độ của Chu Thụy với tôi đó, có điều tôi quả thật từng bị kết án, tôi bị người ta hãm hại.”
“Nói chỉ tiết! Tôi muốn chỉ tiết!” Giang Uyển Uyển cáu kỉnh nói.
Diệp Lân không trả lời cô, trái lại anh nhíu mày hỏi: “Đúng rồi, Bạch Dao với Chu Thụy tới Giang Thành làm gì.”
Diệp Lân thành công rời đi sự chú ý của Giang Uyển Uyển, cô bĩu môi nói: “Mục đích chính của bọn họ là tới đây đưa thiệp cưới cho tôi, thuận tiện tham. truyện tiên hiệp hay
quan một chuyến.”
Diệp Lân trầm ngâm, cũng không hỏi thêm nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-te-chien-than/3537102/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.