Do cạnh tranh giữa các game mới ra mắt, dạo này công ty hoạt động không tốt lắm. Mỗi ngày Phương Tĩnh Nghiêu đều tăng ca, bàn bạc phương hướng phát triển với các agency, họp hành liên tục, thời gian còn lại phải ra ngoài xã giao với đối tác. Hơn nửa tháng bận rộn, mới nhớ ra lâu rồi không quan tâm đến Phương Tùng. Theo kinh nghiệm lúc trước, mông sói cũng vểnh cao lắm rồi. Phương Tĩnh Nghiêu biết mình đuối lý, nhận ra sai sót của bản thân, hôm sau tan tầm mua thịt dê đem về, không ngờ lại xôi hỏng bỏng không. Có một tờ giấy nằm trên bàn trà, viết là qua nhà Phương Tĩnh Duy chơi với Tranh Tranh đây. Dù rằng cậu đã ngoan ngoãn dùng điện thoại di động, nhưng Phương Tùng vẫn không quen nhắn tin, vẫn cứ thích để lại mấy tờ giấy nhắn nho nhỏ. Mấy ngày nữa phải đi công tác xa dự một cuộc họp, cũng nhân dịp kí một cái hợp đồng. Phương Tĩnh Duy gọi điện thoại đến. “Một tuần cũng hơi lâu đấy. Anh để Phương Tùng ở đây cũng được, Tranh Tranh rất thích cậu ấy, mà cậu ấy cũng có người chơi cùng.” Ở trong nhà mấy ngày liên tục, chắc sẽ biến về dạng sói. Phương Tĩnh Nghiêu cảm thấy con sói này đã bị hắn nuôi đến hư rồi, ăn đồ ăn chó vài ngày thì sẽ không vui. Giờ hóa thành sói ở nhà Phương Tĩnh Duy mấy ngày, con sói này chịu mới lạ. Thật ra trước đây Phương Tĩnh Nghiêu cũng từng đi công tác nhiều lần, nhưng thường chỉ hai ba ngày, tận một tuần thì rất hiếm khi có. Phương Tùng thường ngoan ngoãn ở nhà. Ban đầu không muốn xài đồ điện tử, cũng không muốn gặp người lạ nên Phương Tĩnh Nghiêu đành phải dạy cậu cách dùng lò vi sóng, rồi mua đồ hộp để vào tủ lạnh cho cậu ăn dần. Sau này biết dùng điện thoại, mới học cách đặt ship đồ ăn. Bây giờ có thể tự đặt đồ ăn, quần áo cũng biết bỏ vào máy giặt bấm nút, thành một con sói biết gánh vác gia đình rồi. Cho nên để cậu qua nhà Phương Tĩnh Duy, không phải để nhờ Phương Tĩnh Duy chăm giùm, mà phải nói là để nhóc con nhà họ làm niềm vui cho Phương Tùng. Nhưng mà Phương Tĩnh Nghiêu trước giờ luôn theo đuổi nguyên tác giáo dục dân chủ, không quyết định ngay mà trưng cầu ý kiến của Phương Tùng trước. Vậy mà lại đồng ý rất nhanh. Tự mình dẫn sói đến phòng khám của Phương Tĩnh Duy, Phương Tĩnh Nghiêu mới an tâm rời đi. 2. Quá trình ký kết hợp đồng diễn ra không được suôn sẻ, kế hoạch một tuần lễ bị lùi lại ba ngày. Chuyến bay quay về cũng bị delay, lúc Phương Tĩnh Nghiêu rời khỏi sân bay thì đã hơn mười giờ đêm, đến nhà Phương Tĩnh Duy lại phải mất thêm hai tiếng nữa. Hắn nghĩ vậy thì phiền người ta quá, nên về thẳng nhà nghỉ ngơi, đến buổi trưa hôm sau mới đến đón Phương Tùng. Lý Thục Nhiên là giáo viên tiểu học, đến giờ là phải đi làm, Phương Tĩnh Duy cũng phải làm việc ở phòng khám, nên phải thuê một bảo mẫu, là một bác gái lớn tuổi ở quê ngoại của Lý Thục Nhiên, hay gọi Phương Tĩnh Nghiêu là cậu Phương bằng giọng Phúc Kiến lơ lớ. Phương Tĩnh Nghiêu đến ngay lúc mà bảo mẫu không có ở đó, nên Phương Tĩnh Duy phải trông con. Vợ chồng Phương Tĩnh Duy rất chiều chuộng con trai, trong phòng đứa bé có rất nhiều đồ chơi, món nào cần có đều có. Nhóc con đang chơi đùa với sói con. Hai anh em Phương Tĩnh Nghiêu vào phòng, nhìn thấy nhóc Mộ Tranh nằm bò trên chăn lông cười haha, còn sói thì nhảy nhót quanh người nhóc. Bỗng nhiên nhóc Mộ Tranh hét lên một tiếng, nắm tay tròn lẳng giơ ra, ngón trỏ và ngón cái cùng hướng về phía sói. Sói ta giật mình, như bị trúng đạn, vật vã đau đớn sau đó ngã cái rầm xuống đất, chân đạp một cái rồi bất động. Phương Tĩnh Nghiêu: “…” Mộ Tranh há hốc miệng cười to, từ từ bò về phía sói. Sau đó xòe bàn tay nhỏ bé chọt chọt vào cái bụng trắng muốt của sói, xoa xoa, vô cùng vui vẻ. Ngay sau đó, cuối cùng sói ta cũng “hồi sinh”, vừa để cậu nhóc sờ mình vừa cúi đầu liếm liếm đầu nhỏ của nhóc. Nhóc ta sờ đã tay thì cũng mệt rồi, nằm sấp thẳng cẳng trên bụng sói, ngủ say. Phương Tĩnh Nghiêu nhìn mà thấy mệt giùm Phương Tùng luôn. Sói đã biết hai người họ đứng ngoài cửa từ lâu, nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng vẫn nằm bất động, sợ đánh thức nhóc con đang ngủ. Cuối cùng vẫn phải để người làm ba là Phương Tĩnh Duy ra tay, ôm nhóc Mộ Tranh đặt vào nôi, cứu nguy cho Phương Tùng—— Nói vậy thôi chứ con sói Phương Tùng này không coi đây là phiền phức gì cả, còn ngồi dậy đi theo đến nôi để ngắm Mộ Tranh, xong rồi mới quay lại phía Phương Tĩnh Nghiêu, dụi mặt vào chân hắn. Phương Tĩnh Nghiêu để cậu vào phòng tắm biến thành hình người, tiện thể tắm sơ qua một lần, mặc quần áo tử tế vào. Quần áo vẫn là bộ mặc hôm đầu tiên, là do Phương Tĩnh Duy cất giùm. Trong lúc đợi sói ta tắm táp thì Phương Tĩnh Duy hỏi thăm chuyến công tác của hắn. Trước giờ Phương Tĩnh Nghiêu luôn tốt khoe xấu che, trả lời qua loa cho có. Phương Tĩnh Duy thấy thế, đành phải nói chuyện về sói con. Dạo gần đây Mộ Tranh có một sở thích kỳ lạ, nhóc thích xem phim ma, cốt truyện không hiểu, nhưng hình ảnh thì biết, cộng thêm hiệu ứng âm nhạc rần rần, liền ngoan ngoãn ngồi xem, nhất định không la không khóc. Mà những lúc ấy thì Phương Tùng lại nấp sau lưng Mộ Tranh—— Nhóc ngồi vẫn chưa vững, mỗi lần sắp ngã sấp mặt, sói lại gục xuống tự nguyện làm nệm cho bé con. Khi bộ phim ma đang chiếu, nhóc xem rất chăm chú, lâu lâu lại ư a mấy tiếng, há mồm cười to, mà sói kia nghe thấy nhạc nền quỷ dị lại sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên. Vậy mà vẫn ngồi xem cùng bé con. Phương Tĩnh Duy giơ ngón cái, nói hắn nhặt được một con sói rất có trách nhiệm. Phương Tĩnh Nghiêu cảm thấy cạn lời [1]. “Em là người sói vậy mà còn sợ ma?” Trên đường về nhà, Phương Tĩnh Nghiêu cười cậu. Phường Tùng trừng mắt, như là oan ức dữ lắm: “Sao người sói lại không được sợ ma? Tụi nó xấu muốn chết.” Chắc là vừa tưởng tượng một chút, trong mắt cậu ánh lên nỗi sợ hãi nhưng nhanh chóng giấu đi. Phương Tĩnh Nghiêu: “…” Phương Tùng không sợ bóng tối, không sợ ngủ một mình, lỗ tai thính như vậy, ban đêm nghe thấy đủ loại âm thanh, chẳng thấy cậu sợ bao giờ. Cho nên vấn đề chính là, quá xấu. Phương Tĩnh Nghiêu chợt nhận ra, nhóc Mộ Tranh kia chắc là xem phim ma Thái Lan rồi. Công việc thư thả hơn, Phương Tĩnh Nghiêu dành thời gian để tẩm bổ cho Phương Tùng. Khó khăn lắm hắn mới nuôi cho béo tốt, mới ở nhà Phương Tĩnh Duy có mấy ngày, sắc mặt vàng vọt, eo cũng nhỏ hơn, tay chân thì nhức mỏi—— Mỗi ngày đều làm ngựa cho bé con cưỡi, lỡ mà bé con ngủ thì cũng phải nằm yên, sao mà không tội nghiệp cho được. Phương Tĩnh Nghiêu khó chịu bao nhiêu, hễ trông thấy con sói ngốc này còn vui vẻ, liền bực bội bấy nhiêu. Cuối năm Phương Tĩnh Nghiêu bận rộn hơn, Phương Tùng ở nhà một mình chán, xem nhà Phương Tĩnh Duy như căn nhà thứ hai. Có lúc Phương Tĩnh Nghiêu tan tầm liền đi thẳng đến nhà em trai, xách con sói này về. Buổi tối còn phải xoa bụng cho nó, nhưng lại không nỡ mắng. Tết âm lịch đang đến gần, đây cũng là thời điểm nhà nhà mua sắm. Những đối tác quan trọng đều do hắn tự tay chọn quà, rồi tự mình đem tặng để thể hiện lòng thành. Nhờ vậy nên mới phát hiện Phương Tùng cao lên một chút. Quần mua hồi trước giờ đều trên mắt cá chân hết rồi. Phương Tĩnh Nghiêu không thích style Hàn Quốc đang thịnh hành, nhất quyết muốn nhìn thấy ống quần Phương Tùng phủ xuống mắt cá chân—— Vậy nên ngày đi mua quà cáp cũng dẫn theo cậu vào trung tâm mua sắm. Lâu lắm rồi cả hai không đi dạo thế này, Phương Tùng ngoan ngoãn xách hết đồ, lúc đi ăn, sau khi chọn món, trong lúc đợi đồ ăn lên, còn đấm bóp tay chân cho Phương Tĩnh Nghiêu—— Mãi đến khi Phương Tĩnh Nghiêu không chịu nổi ánh mắt của mọi người xung quanh, mới ép cậu ngồi xuống. Tâm trạng Phương Tĩnh Nghiêu dần trở nên tốt hơn, lúc đi vệ sinh nhân lúc trong nhà vệ sinh không có ai liền hôn cậu một cái, suýt chút nữa đã khiến con sói này tru tréo trong sung sướng. Vui vẻ đến chiều, Phương Tĩnh Nghiêu mải lo chọn quần áo cho Phương Tùng, vậy mà con sói này lại đâm đầu vào cửa hàng quần áo trẻ em. Kiên quyết muốn mua một bộ quần áo trẻ con cho nhóc Mộ Tranh. Trẻ em tầm hai tuổi mới mặc quần áo được, Phương Tĩnh Nghiêu nói cho cậu hiểu, rồi chọn lấy một bộ đồ cho trẻ em 6 tháng, Phương Tùng cũng chịu. Sau đó Phương Tĩnh Nghiêu ít nói hẳn đi, cũng tự cảm thấy mình ghen tị kiểu này không hợp lý. Vậy mà lại đi so đo với cháu mình. _______ [1] Đoạn này tác giả xài câu “nhật liễu lang liễu”, chế từ câu gốc “nhật liễu cẩu liễu” là một câu nói được dân mạng bên Trung dùng. Nghĩa gốc là một câu chửi tục kiểu *** mie m nên thường chỉ có con trai mới xài thôi, ngoài ra có thể dùng giữa những người bạn thân thì thành câu đùa hài hước. Ở đây có thể hiểu nghĩa là bất lực rồi, bó tay luôn. 3. Phương Tĩnh Nghiêu tự biết mình đuối lý, nhưng hắn khó mà kiềm lòng được, khi mà sự nhiệt tình của Phương Tùng dành cho nhóc Mộ Tranh chỉ có tăng chứ không giảm. Đúng dịp năm mới bận rộn, Phương Tĩnh Nghiêu bù đầu với công việc nhưng vẫn dành ra ít thời gian mỗi ngày trò chuyện cùng cậu, để tránh những giận hờn vô cớ. Vốn tưởng rằng nhiệt tình của Phương Tùng có thể kéo dài đến nửa năm, ai dè vừa qua năm mới một cái, tự nhiên không thấy cậu ta chạy đến nhà Phương Tĩnh Duy nữa. Lúc này Phương Tĩnh Nghiêu chẳng còn ghen tuông vẩn vơ, hắn sợ cậu ở nhà nhóc Mộ Tranh gặp chuyện tủi thân gì đó, nghĩ tới nghĩ lui, mới hỏi có phải là Lý Thục Nhiên không thích cậu không. Để một đứa bé chới với một chú “chó lớn” thế này, nếu không phải vì Phương Tĩnh Duy đã biết rõ mọi chuyện, chắc cũng sẽ lo lắng, huống chi Lý Thục Nhiên lại không biết gì cả. Cuối cùng Phương Tùng lại đáp, không phải. Không phải thì không phải, ngoan ngoãn ở nhà chơi là tốt nhất. Không uổng công cuối năm ngoái làm việc quần quật, khủng hoảng cạnh tranh được cải thiện nhiều hơn, Phương Tĩnh Nghiêu cũng dần thư thả lại. Cũng vì thế mà nhận ra dạo này sói ta có điều chi là lạ. Trước đây Phương Tùng vẫn hay ra ngoài đi dạo, nhưng sẽ không đi đến tối mịt mới về, còn trễ hơn cả Phương Tĩnh Nghiêu. Với cả, vừa về đến nhà là đâm đầu vào phòng tắm. Nhưng mà ít ra cũng không phải là quá trễ, còn biết đường về nhà, Phương Tĩnh Nghiêu không muốn can thiệp, cứ để cậu tự vui. Không ngờ mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Phương Tùng càng ngày càng thích tắm rửa. Sáng dậy tắm một lần, về nhà tắm một lần, trước khi đi ngủ lại tắm thêm một quận nữa. Mới vào tháng ba, khí trời ẩm ướt, nhiệt độ mát mẻ, cũng đâu thấy nóng chỗ nào. Ngoài ra, còn siêng năng giặt quần áo. Lúc trước quần áo đều chất thành đống to rồi mới ném vào máy giặt, bây giờ mỗi ngày trên ban công đều phơi quần áo của cậu. Dạo này trời đứng gió, quần áo lâu khô, cứ qua mấy ngày là trông như gian trưng bày thời trang luôn. Phương Tĩnh Nghiêu không gặng hỏi ngay, mà còn thấy thú vị, định bụng quan sát một thời gian, xem con sói này định chơi trò gì. Cuối cùng lại không ngờ được, câu trả lời lại do người anh trai ruột thịt của mình tiết lộ. Hôm đó Phương Tĩnh Nghiêu đang thảnh thơi ngồi uống trà trong văn phòng, chuông điện thoại reo, trên màn hình hiển thị tên Phương Tĩnh Lỗi khiến hắn hơi giật mình—— Hắn khá thân thiết với Phương Tĩnh Duy, còn Phương Tĩnh Lỗi nếu không có chuyện quan trọng gì thì sẽ không điện thoại tìm hắn. “Lúc trước em nói có chăm sóc một thằng nhóc, con của người bạn. Bây giờ nó về nhà rồi à?” Phương Tĩnh Nghiêu không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nghĩ một hồi mới nhớ ra đang nói đến Phương Tùng. “Thì sao?” “Mấy hôm trước có đi ngang qua công trường xây dựng, nhìn thấy một đứa trông giống nó.” Đầu tiên là cảm thấy giật mình, sau đó nhớ lại những hành động khác thường gần đây, Phương Tĩnh Nghiêu đành phải lau mặt, không còn gì để chối cãi. “… Ở đâu?” .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]