Trời tối rất sớm trên Phiêu Miểu phong, Tử Đăng dùng cỏ cháy thắp sáng đèn cung đình dưới hành lang.
Tang Niệm Niệm vẫn luôn suy nghĩ về kế hoạch sau này, thiền định xong sớm liền dựa vào giường êm.
Mấy ngày nay ban đêm nàng đều ngủ không ngon giấc, cứ nghĩ nghĩ một hồi liền không biết từ lúc nào ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi nàng mở mắt ra lần nữa, trong tẩm điện vẫn yên tĩnh, chỉ có màn đêm dần buông xuống.
Mỹ nhân tóc đen khoác chăn mỏng khẽ nhíu mày, ánh mắt đảo một vòng trong tẩm điện trống rỗng.
Màn che trên giường còn chưa buông xuống, bình phong cũng giống như lúc trước, chỉ có cỏ ngọt ấm trong chậu than ít đi hai cọng.
Phù Minh lại không có ở đây.
Cũng đúng, tối nay nàng ngủ quá sớm, không cho phép hắn vào điện vào buổi tối.
Xoa bóp tay chân ngủ đến tê cứng, Tang Niệm Niệm nghỉ ngơi một lát, thay một bộ y phục rồi ngồi xuống mép giường, đưa tay lắc lắc chiếc chuông nhỏ đầu giường.
Tiếng chuông nhỏ thanh thúy vang lên ba tiếng, một bóng đen xuất hiện ngoài bình phong, giọng nói trầm thấp, khàn hơn trước kia: "Điện hạ."
"Phù Minh, ta đang nghĩ..." Tang Niệm Niệm bảo hắn vào, vốn định nói gì đó, lại kinh ngạc mở to mắt khi nhìn rõ dáng vẻ của Phù Minh, cả người đều khiếp sợ: "Ngươi, ngươi sao lại biến thành thế này?"
Thật sự không trách Tang Niệm Niệm kinh ngạc, từ khi quen biết Phù Minh đến nay, ngoài lần đầu gặp mặt hắn hơi tiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-quan-yeu-nghiet-cua-ta/3746811/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.