Có điều, phụ hoàng phải chăng đã quên, hắn năm nay chỉ có mười ba tuổi?
Âm thầm tự giễu cười khẽ, sinh tronghoàng gia, bắt đầu từ lúc nhỏ, phải học cách tranh đấu với người. Ai sẽxem ngươi bởi vì tuổi nhỏ, phạm lỗi, mà tha ngươi?
Có lẽ trong nhà bách tính bình dân sẽ có, nhưng trong hoàng thất, sẽ không thấy được.
Thiếu niên nghĩ đến đây, trong đầu hiện lên thân ảnh bé gầy kia, có lẽ hắn giúp nàng, là bởi vì bọn họ có chỗ giống nhau.
“Mấy ngày qua học tập tốt không?” Nửa khắc qua đi, Phượng Minh Huy buông bút lông, đem tấu chương để ở một bên, ngẩng đầu nhìn Phượng Hạo Thiên hỏi.
Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên đặt chén trà trong tay xuống, sau đó cung kính đáp: “Rất tốt, tạ phụ hoàng quan tâm.”
Phượng Minh Huy gật đầu, trầm tư một lát sau nói: “Thiên nhi, hôm nay phụ hoàng muốn giao cho con một nhiệm vụ quan trọng.”
“Nga? Phụ hoàng cần nhi thần làm gì, xin cứ việc phân phó, nhi thần nhất định làm hết khả năng.” Thiếu niên chân thành nói, tựa như có thể làm việc vì Phượng Minh Huy, là thiên đại vinh quang.
Phượng Minh Huy thâm trầm, xem ra, hắn không chọn sai người, trầm giọng nói: “Thường Đức tướng quân và…….”
Phượng Minh Huy vừa nói vừa đưa mắt đánh giá thần sắc Phượng Hạo Thiên.
Mà Phượng Hạo Thiên lại “chăm chú nghe”, không biết có đúng hay không gật gật đầu
Xem ra, thật đúng là một tượng gỗ biết nghe lời!
Sau khi nghe toàn bộ lời nói của Phượng Minh Huy, Phượng Hạo Thiên thoáng cái quỳ trên mặt đất, chắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-phi/5106/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.