Bầu trời thật thấp.
Hai hôm liền cả tầng không xanh sẫm, sáng ngày chẳng thấy ánh dương. Mây đen cuồn cuộn lặng lẽ nơi chân trời, như đang ấp ủ cơn mưa tầm tã.
Phong Thiên Nhai đánh giấc đến tận trưa, mở mắt dậy thì bầu trời ngoài kia đã thẫm, nàng còn tưởng mình ngủ tới tối luôn rồi.
“Ôi ôi, chẳng có nhẽ lại ngủ nguyên ngày như ông ma men kia.” Phong Thiên Nhai xoa mặt, ngồi dậy.
Nàng vừa ngồi dậy, Yến Cô Minh đã đi từ ngoài vào. Phong Thiên Nhai thấy hắn mới hỏi: “Yến khờ, chàng chạy đâu đấy?”
Yến Cô Minh bước sang ngồi kề nàng, “Ta có đi đâu đâu.” Vừa đáp vừa kéo chăn đắp lên chân Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai đạp một phát, tung chăn ra.
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Nóng lắm.”
Yến Cô Minh không tỏ vẻ gì nhiều, hắn liếc Phong Thiên Nhai một cái, nàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Yến Cô Minh lại dém gọn chăn, đoạn xoa đầu Phong Thiên Nhai.
“Em thấy thế nào rồi?”
Phong Thiên Nhai: “Thế nào là thế nào?”
Yến Cô Minh: “Trong người ấy, có khó chịu ở đâu không?”
Được Yến Cô Minh xoa đầu thật dễ chịu, Phong Thiên Nhai mơ màng cựa nhẹ. “Không, ta thoải mái lắm.”
Yến Cô Minh ôm nàng vào lòng, cửa sổ khép hờ, bầu trời ngoài kia âm u. Phong Thiên Nhai tựa ngực Yến Cô Minh, hơi váng vất. Nàng nhìn tầng không tối đen kia, thì thầm hỏi: “Yến khờ, tối rồi à?”
“Chưa.” Yến Cô Minh khẽ đáp, “Chốc thôi sẽ sáng lại.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210253/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.