Yến Cô Minh mở một vò ra mặc sức uống, chẳng nói năng gì.
Phong Thiên Nhai ngồi một góc, ngẩng đầu nhìn Yến Cô Minh, hỏi: “Thuốc của Lung Ngọc, chàng mang theo đầy đủ chứ?”
Yến Cô Minh: “Ừ.”
“Vậy thì tốt.”
Yến Cô Minh nốc một ngụm đầy, ngước mắt nhìn Phong Thiên Nhai. Phong Thiên Nhai chớp chớp mắt, “Sao thế?”
Yến Cô Minh: “Em định để ta ở lại đó ba tháng à?”
Phong Thiên Nhai gật đầu, “Ừ, ai biết chàng lại không nghe lời như vậy.”
Yến Cô Minh cau mày.
Phong Thiên Nhai: “Mà sao thế?”
Yến Cô Minh: “Em không lo chút nào à?”
Phong Thiên Nhai: “Lo cái gì?”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai đăm chiêu, hỏi: “Cái ‘lo’ mà chàng bảo là ta lo cho mình, hay lo cho chàng? Nếu hỏi ta có lo cho mình không, thì ta rất tự tin sẽ bảo vệ được Diệp Hoài Sơn. Còn lo cho chàng ấy à…” Phong Thiên Nhai nhướng mi, “Chàng có Lung Ngọc chăm sóc, ta lo làm gì.”
“…” Yến Cô Minh nghẹn lời nhìn nàng, hồi lâu mới cúi đầu cười ha hả. Giọng hắn trầm lắng dịu êm, cười nghe rất hay. Hắn vừa cười Phong Thiên Nhai đã cười theo.
Yến Cô Minh lườm nàng một cái, “Em cười cái gì?”
Phong Thiên Nhai: “Sao chứ, chỉ mình chàng được cười còn ta thì không à?”
Yến Cô Minh đưa tay vẫy nàng. “Bé con, đến đây.”
Phong Thiên Nhai nhảy sang bên Yến Cô Minh, lãng nhân huơ tay ôm lấy Phong Thiên Nhai, để nàng đối mặt với mình. Phong Thiên Nhai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210245/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.