Đại hán: “Lưu Ly Dạ, Yến Cô Minh.”
Phong Thiên Nhai ho khan hai tiếng.
Đại hán: “Cô nương sao vậy?”
Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Không sao… Ông bảo, tên Lưu Ly Dạ khi nãy và một người tên Yến Cô Minh, là hai lãng khách nổi tiếng nhất trong võ lâm.”
Đại hán: “Ừm, cũng là hai tên có nhiều kẻ thù nhất.”
Phong Thiên Nhai dẩu môi, chẳng biết đang nghĩ gì.
Đại hán thấy nàng không nói chuyện nữa, hỏi dò: “Cô nương?”
Phong Thiên Nhai tỉnh táo lại, hỏi ông ta: “Vậy hai tên lãng nhân này quen nhau không?”
Đại hán lắc đầu, “Chuyện này thì không biết. Cô nương, sao cô lại quan tâm đến chúng như vậy, hay cô có bạn bị hại dưới độc thủ của hai tên này?”
Phong Thiên Nhai cười hai tiếng, đáp: “Không, hiếu kỳ thôi, tiện mồm hỏi ấy mà. Không còn sớm nữa, ta phải đi đây, ông bảo trọng.”
Đại hán ôm quyền hành lễ với Phong Thiên Nhai, nói: “Đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp khi nãy, bảo trọng!”
Phong Thiên Nhai xách vò rượu lên, đi về theo đường cũ. Lúc ngang qua quán rượu ban nãy, nàng cố ý nhìn vào trong, phát hiện tên lãng khách Lưu Ly Dạ kia đã không còn ở đấy.
Phong Thiên Nhai lảo đảo đi về, trên đường sắc mặt cứ thay đổi liên tục.
“Không ngờ gã yến già ấy lại nổi tiếng giang hồ.” Phong Thiên Nhai không cam. Nàng còn tưởng hắn chỉ là một lãng nhân bình thường thôi.
Nàng thầm nhắc lại câu mà đại hán vừa đọc —–
[Lưu Ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210208/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.