“Bây giờ, ngoan ngoãn đi ngủ cho ta.”
Phong Thiên Nhai đẩy Yến Cô Minh vào nhà.
“Bị thương thành vậy mà còn lộn xộn, anh đúng là chán sống rồi.”
Yến Cô Minh sực nhớ còn ai đó đang nằm trong phòng, phanh gấp chân lại.
Phong Thiên Nhai: “Làm gì thế.”
Yến Cô Minh nhíu mày, “Ta không vào đâu.”
Phong Thiên Nhai: “Tại sao?”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai đăm chiêu một chốc.
“Được, anh không vào thì ta vào.”
Phong Thiên Nhai vừa tiến lên một bước, Yến Cô Minh đã chắn trước mặt nàng.
“Em cũng không được vào.”
Phong Thiên Nhai khoanh tay nhìn hắn.
“Anh lại lên cơn gì nữa đấy.”
Yến Cô Minh không đáp.
“Anh không nói thì ta vào đây.”
Yến Cô Minh chẳng hé môi nhưng người thì vẫn đứng chặn ngay trước mặt Phong Thiên Nhai. Hắn cao to vô chừng, đứng thế thôi đã choáng hết tầm nhìn của Phong Thiên Nhai.
Yến Cô Minh thấp giọng: “Em còn nhỏ lắm, chưa hiểu gì đâu, sau này mới biết được. Ta làm thế là muốn tốt cho em.”
Phong Thiên Nhai hừ một tiếng.
“Ta không hiểu? Ta không hiểu cái gì?”
Yến Cô Minh lại không trả lời.
Phong Thiên Nhai nguýt hắn.
“Không nói thì thôi, vì cứu con yến khờ nhà anh mà ta mệt chết đi được, tránh ra mau lên, ta phải về ngủ.”
Yến Cô Minh: “Phòng nhỏ thế, sao ngủ đủ hai người.”
“Hờ.” Phong Thiên Nhai trợn mắt, “Trước đây, chẳng phải chúng ta cũng hai người đấy sao, vẫn ngủ được thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210140/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.