“Yến khờ, anh có biết tại sao lúc đầu ta lại cứu anh không?”
Yến Cô Minh: “Ta không biết.”
Phong Thiên Nhai cười cười.
“Vì anh làm ta rung động.”
Yến Cô Minh xoay mặt sang, “Rung động…”
Phong Thiên Nhai: “Ừm, anh làm ta rung động.”
Yến Cô Minh: “Thế còn hắn, cái tên kia ấy. Em cứu ta vì ta cảm được em, cứu hắn cũng bởi vậy sao.”
Phong Thiên Nhai gật gù: “Ừm.”
Yến Cô Minh hung hăng hỏi: “Trong lòng em, ta và hắn như nhau sao?!”
Phong Thiên Nhai ngẩng đầu, “Ối dào, quát gì mà quát.”
Yến Cô Minh thầm hờn dỗi, thần sắc bất hảo, vác gương mặt đen thui quay lưng lại với Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai khẽ cười sau lưng hắn.
Như nhau.
Sao có thể như nhau được.
Anh không biết để cứu anh mà ta đã trao đổi thế nào với Khanh Sĩ Việt đâu. Và cả, sự trao đổi ấy có ảnh hưởng thế nào đến cục diện cuộc chiến ở trung nguyên sau này, anh cũng không biết được.
Vì anh, ta đã thua thiệt người khác.
Nhưng ta không hối hận.
Phong Thiên Nhai nhẹ nhàng tựa vào tấm lưng dày rộng của Yến Cô Minh, Yến Cô Minh cảm nhận được sức nặng khẽ khàng, thoáng cái đã cứng người lại.
Anh là con chim yến khờ khạo mà ta yêu thương.
Phong Thiên Nhai lặng lẽ tựa vào lưng Yến Cô Minh, chờ hắn thả lỏng từng chút một.
Yến Cô Minh: “Em muốn giữ hắn lại bao lâu.”
Phong Thiên Nhai: “Không lâu đâu, lành thương thì đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210138/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.