Phong Thiên Nhai đi khuất, tại quán vằn thắn, nữ tử ngồi bên phải Khanh Sĩ Việt lên tiếng.
“Thủ tọa, thuộc hạ có cần điều tra ả ta không.”
Khanh Sĩ Việt hờ hững đáp, “Tại sao phải điều tra nàng.”
Nữ tử ngây ra, chần chừ thưa, “Ả cách thủ tọa nội trong ba bước mà không hề hấn gì, chuyện này…”
Giọng Khanh Sĩ Việt không lạnh không ấm, không vội vã cũng chẳng rề rà.
“Trung nguyên rộng lớn, đương nhiên có nhiều kỳ nhân dị sĩ, nếu cứ thấy ai có thể đến gần ta lại phải điều tra một lần, vậy các ngươi làm đến chẳng ngơi tay rồi.”
“Nhưng…”
Khanh Sĩ Việt chậm rãi phất tay, ngay khi tay hắn cử động, nữ tử kia đã im bặt.
Khanh Sĩ Việt cầm chén rượu trước mặt lên, song lại chưa uống ngay, phỏng chừng là đang thưởng thức hương rượu.
Hắn nhìn chất lỏng mát lạnh đấy, đoạn buông lời.
“Nhưng, tên của nàng, đúng là đã khiến ta bất ngờ.”
Nữ tử bên cạnh hỏi: “Tên? Ả bảo tên mình là Chu Chí, chẳng hay tại sao lại khiến thủ tọa bất ngờ.”
Khanh Sĩ Việt: “Chu Chí, Chu Chí, ngươi nhẩm cái tên này vài lần, nghĩ xem nó giống thứ gì.”
Hai nữ tử vâng lời hắn, đọc thầm cái tên này vài lần.
Chu Chí Chu Chí…
Nữ tử ngồi bên trái Khanh Sĩ Việt khẽ nhíu hàng mày thanh tú.
“Chu Chí, nhẩm vài lần thì có vẻ giống con nhện*, ngoài điểm này ra thì không còn gì khác.”
[*Chu Chí (朱志: [zhūzhì]) và con nhện – Hán Việt là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210119/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.