“Tai họa hại người hại mình.”
Phong Thiên Nhai dứt lời, bốn bề tĩnh lặng.
Yến Cô Minh: “Ý của cô là, đánh không đánh trả, chửi không chửi lại, ấy mới là đúng?”
Phong Thiên Nhai lắc đầu.
Yến Cô Minh: “Cô từng sống những ngày không bằng chết chưa.”
Phong Thiên Nhai lại lắc đầu.
Yến Cô Minh: “Cô từng bị kẻ khác xem như chó mà đối xử chưa.”
Phong Thiên Nhai: “Chưa.”
Yến Cô Minh: “Nếu chưa, vậy thì đừng thừa lời nữa.”
Hắn xoay người.
“Cô cứu mạng ta, ta cảm ơn. Nhưng con đường của lãng nhân, chỉ có mỗi bước chân của họ.” Dứt lời, hắn không chờ Phong Thiên Nhai mà đi khỏi đấy.
Phong Thiên Nhai nhìn theo bóng lưng hắn.
“Lời ta nói, bây giờ anh nghe không lọt tai. Nhưng một ngày nào đó, anh nhất định sẽ hiểu.”
Đường phố ồn ào át mất lời Phong Thiên Nhai, chẳng biết nam nhân cao to kia có nghe thấy không.
Nàng bám theo sau Yến Cô Minh, Yến Cô Minh sải từng bước dài, đầu không ngoảnh lại.
Phong Thiên Nhai đi mãi, bất giác thấy lạ lẫm.
Yến khờ dỗi rồi chăng.
Nàng càng nghĩ càng thấy có thể lắm.
Yến khờ rất bướng, thẳng thừng phản bác thế này, hắn thể nào cũng sẽ không vui, huống chi lúc nãy là vì muốn bênh vực nàng.
Nghĩ đến đây, Phong Thiên Nhai hơi chột dạ, nàng chạy lên trước, sánh bước cùng Yến Cô Minh.
Dường như Yến Cô Minh khựng lại một chút, nhưng lại lập tức sải bước.
Phong Thiên Nhai cứ bám sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210116/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.