Yến Cô Minh cúi đầu nhìn cô nhóc ấy.
Đôi tay nàng bấu vào cánh tay hắn, dường như đang trút hết sức lực toàn thân, đến nỗi gương mặt be bé tròn tròn đỏ bừng cả lên.
Yến Cô Minh chưa từng hỏi đến, song hắn biết Phong Thiên Nhai không hề tầm thường.
Tại sao không dùng nội lực.
Hắn của bây giờ chưa lành vết thương, chưa hồi đủ sức. Nàng chỉ cần sử dụng nội lực thì đã có thể nhẹ nhàng lay chuyển được hắn.
Nhưng giờ phút này đây, nàng thà để tay mình tê chứ không dùng nội lực.
“Đi nào đi nào, không muốn biết cách để cầm kiếm trở lại nữa à.”
Yến Cô Minh vốn đang nóng nảy, giờ đã dần bình tĩnh lại. Hắn theo Phong Thiên Nhai về nhà.
“Tháo con dao trên tay anh xuống, cứ lắc tới lắc lui như vậy, sợ quá.”
Yến Cô Minh giơ tay lên, dùng răng giữ chặt mảnh vải buộc.
Ngặt nỗi lúc buộc dao, hắn đã dùng toàn lực, mảnh vải siết chặt, dù có nhay thế nào cũng không lỏng ra. Càng cởi không ra thì Yến Cô Minh càng cố dùng sức, cuối cùng làm xước vài chỗ da non trên cổ tay.
Phong Thiên Nhai đặt thức ăn đang cầm trên tay xuống.
“Chết thật, đưa tay qua đây.”
Yến Cô Minh nhả mảnh vải ra, chìa tay tới.
Phong Thiên Nhai cởi nút buộc, đặt dao và mảnh vải bố sang chỗ khác.
Trên cổ tay đã hằn vài lằn thật sâu, tím bầm.
Yến Cô Minh trưng ra khuôn mặt vô cảm.
Phong Thiên Nhai chẳng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210109/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.